HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 236

khác không phải sự kích động, mà là dũng khí... sao em cứ ngó nga ngó
ngoáy thế?”

Cô nhích tới nhích lui trên ghế như một con khỉ, gãi gãi cánh tay, “Bị anh

chọc giận.” Cô tức tối nói.

Anh vội bật đèn trần lên. “Tôi... đâu có làm gì.”

“Anh nhìn đi, tại anh chọc giận tôi hết đấy” Cô bĩu môi, duỗi tay về phía

anh. Trên cánh tay mảnh khảnh, từng nốt mẩn đỏ hiện lên rõ ràng, khiến
anh hít một ngụm khí lạnh.

“Chỉ cần tôi tức giận là bị thế này ngay.” Cô còn chêm vào thêm một

câu, gãi tay rồi lại gãi cổ.

Không đúng, không đúng, vẫn cứ không đúng.

Bùi Địch Thanh đứng trước bức tường bằng thủy tinh, lắc đấu tự nhủ lần

thứ n. Suốt một đêm anh ngủ không ngon giấc, nhớ đến cảnh tượng Trì
Linh Đồng gãi chỗ nọ gãi chỗ kia trước mặt anh, anh thấy cả người đều
không thoải mái. Đương nhiên, lời tỏ tình mà anh cố lấy dũng khí chuẩn bị
cũng chết non trong bụng, cô ngứa tới mức không nghe nổi anh nói gì, lại
không chịu theo anh tới bệnh viện, chưa tới nửa giờ, cô đã xuống xe về nhà.

Quá nửa đêm, anh lại nhắn tin cho cô, hỏi cô còn ngứa không, cô cũng

không hồi đáp.

“Tổng giám đốc Bùi, chúng ta đi thôi.” Quân Mục Viễn cầm hai chiếc

mũ bảo hộ bước vào.

“Mục Viễn, tôi hỏi anh một chuyện” Bùi Địch Thanh nhướn mày,

“Thường thì khi người ta cực kỳ tức giận, sẽ có biểu hiện thế nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.