HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 278

“Anh tưởng anh đang viết tiểu thuyết đấy à, đây là thời đại kỹ thuật số

chuyển động không ngừng, những tình tiết cũ rích kia không khiến người ta
cảm động nữa đâu. Anh trai của anh dễ dàng chấp nhận vậy ư, vì lợi ích của
gia tộc bèn chấp nhận lấy bạn gái của em trai? Sau đó anh và cô ấy, một
người khóc tới bình minh giữa chốn thâm cung, một người lang thang ở nơi
đất khách quê người? Bây giờ hai người thực sự có thể điều chỉnh vị trí của
mình trong lòng người kia sao?”

“Em không ở trong hoàn cảnh như vậy thì đừng nhận xét bừa bãi về

người khác.” Bùi Địch Thanh đứng bật dậy, vẻ mặt tối tăm.

Bầu không khí hơi căng thẳng.

Hồi lâu, Trì Linh Đồng chớp mắt: “Cho nên tôi thấy chúng ta cần tìm

hiểu thêm, mỗi người đều cho mình chút cơ hội để lựa chọn, tránh cho thế
gian này lại có thêm một đôi tình nhân đau khổ.”

Có những người đàn ông, có thể dâng tặng bản thân của hiện tại và tương

lai cho bạn, nhưng với quá khứ, không thể chạm vào dù chỉ mảy may, đó là
cái kén trong lòng anh ta, được bọc kín tầng lớp lớp, anh ta giấu mình trong
kén, đợi tới khi đêm tối tĩnh lặng chỉ có một mình mới lặng lẽ tưởng nhớ.
Anh ta sẽ bật cười đau xót, sẽ thở dài khe khẽ, sẽ lẳng lặng khóc thầm,
những chuyện ấy, anh ta không muốn chia sẻ với bất cứ ai.

Hạnh phúc có thể giản dị, có thể mơ hồ, nhưng Trì Linh Đồng muốn mở

mắt thật to để thấy rõ tất cả mọi thứ. Tình yêu rất ích kỷ, không thể chấp
nhận nổi một chút kẽ hở. chấp nhận một người là chấp nhận hiện tại, chấp
nhận tương lai, cũng chấp nhận cả quá khứ của anh ta.

Một người đàn ông, không muốn nhắc đến quá khứ, có hai nguyên nhân:

Một là quá khứ thê thảm tới mức không nỡ nhớ lại, hai là ghi khắc quá khứ
vào tận đáy lòng. Bùi Địch Thanh thuộc loại nguyên nhân nào, cô không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.