HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 322

Trì Linh Đồng không ngờ khách sạn sẽ ấm như vậy, vừa vào phòng bèn

cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi cotton. Trong phòng có hoa quả,
đồ uống, đồ ăn vặt, Quân Mục Viễn đưa cô vào xong là ra ngoài tiếp khách
ngay.

Cô nhìn quanh sảnh lớn một vòng, tìm kiếm bóng dáng của Bùi Địch

Thanh. Thực ra anh không nhìn thấy cô, nhưng khi Quân Mục Viễn đi về
phía anh, anh bèn quay về phía căn phòng có cửa sổ thủy tinh, mỉm cười dịu
dàng, nâng chiếc ly trong tay lên, khiến một vị phu nhân đang nói chuyện
với anh sửng sốt.

Trì Linh Đồng bật cười, cô ngồi xuống vui vẻ ngắt nho đưa lên miệng,

lẳng lặng nhìn những con người ngoài kia. Cô biết cho dù Nhạc Tĩnh Phân
không đến, cô cũng không thể xuất hiện trong sảnh lớn. Khuôn mặt này của
cô rất khó để người ta không chú ý tới. Ngoài kia bất luận già trẻ nam nữ,
danh thiếp đưa ra đều có danh hiệu dài dằng dặc, còn cô có gì đây? Nếu Bùi
Địch Thanh lại ra sức quan tâm chăm sóc cô, sẽ khiến các nhà báo đang có
mặt tại đây được dịp bận rộn. Vẫn câu nói kia, người phải sống hiền.

Trì Linh Đồng ngồi chơi một mình chẳng bao lâu thì Bùi Địch Thanh đã

đi vào, trên trán có một lớp mồ hôi mỏng, sắc mặt hơi đỏ lên, trong hơi thở
thoáng có mùi rượu. “Đi nào, chúng ta đi gặp ông nội. Ông vốn chuẩn bị cắt
băng, nhưng thời tiết lại thay đổi đột ngột nên ông thấy chưa quen, giờ đang
nghỉ ngơi trong phòng.”

Lúc ra khỏi phòng, cô rất bình tĩnh, cầm góc áo của Bùi Địch Thanh,

bước trên thảm mềm, còn mỉm cười với cô phục vụ tiếp đón. Nhưng khi tới
cửa thang máy, chân cô bắt đầu nhũn ra, bám chặt ở cửa, không chịu vào
thang máy.

“Chỗ này gần nhà vệ sinh, ngộ nhỡ có phóng viên đi qua, nhìn thấy thì

em cũng đừng trách anh.” Anh dọa cô, tay ôm chặt lấy eo cô, chỉ sợ cô trốn
mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.