HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 323

“Vậy … lát nữa chúng ta chỉ vào đấy năm phút thôi, em không nói gì,

sau đó chúng mình đi ra.” Cô bắt đầu ra điều kiện.

Bùi Địch Thanh lườm cô với vẻ chế giễu, “Em không nói gì, ông nội sẽ

tưởng em bị câm, dù gì cũng phải chào hỏi một tiếng chứ!” Anh kéo cô vào
thang máy. Nhìn những con số màu đỏ nhảy lên, Trì Linh Đồng cảm thấy
thang máy giống như lò vi sóng, từ từ hun nóng từ từ hun nóng, tiêu rồi,
toát mồ hôi rồi.

Cuối cùng cũng tới cửa phòng, cô đưa tay chỉnh lại áo sơ mi, hỏi anh với

vẻ đáng thương: “Trông em có ổn không?”

“Dù sao em cũng không phải Lý Gia Hân

(*)

, không ai thất vọng đâu.

Vào thôi!”

(*) Lý Gia Hân là Hoa hậu Hồng Kông và Hoa hậu quốc tế Trung Quốc năm 1988.

Cửa phòng vừa mở ra, Trì Linh Đồng nhắm mắt, rồi trộm hé mắt. Ồ, là

một cụ ông rất thời thượng, hơi giống cụ ông thổi saxophone của ban nhạc
Vỏ cây già

(*)

, đẹp lão, miệng ngậm một chiếc tẩu, trông khá hiền hòa, một

người đàn ông với khuôn mặt nghiêm nghị đang cung kính báo cáo gì đó
với cụ ông.

(*) Một ban nhạc Trung Quốc có các thành viên là các cụ già cao tuổi trong giới âm nhạc.

“Cậu ra ngoài trước đi!” Cụ ông thấy Bùi Địch Thanh bước vào, bèn bỏ

tẩu ra, nói với người đàn ông nọ.

“Nhị thiếu gia đã tới!” Người đàn ông nọ gật đầu chào Bùi Địch Thanh,

chẳng thèm liếc nhìn Trì Linh Đồng lấy một cái, nhẹ nhàng đóng cửa đi ra
ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.