HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 325

“Đừng nói thế, làm người thì phải khiêm tốn chứ. Em chỉ sửa chữa lại

một chút thôi mà.” Cô dùng khuỷu tay đẩy anh.

“Con người không được tự kiêu, nhưng nhất định phải tự tin.” Bùi Địch

Thanh mỉm cười.

“Tự tin không phải là yêu bản thân một cách mù quáng.” Cô phản bác.

Ông Bùi Thiên Lỗi ho nhẹ mấy tiếng. Trì Linh Đồng lén tặc lưỡi.

“Khách khứa đều ở bên ngoài, đừng đứng đây lâu, ra ngoài đi! Thời cơ

phải do chính mình nắm bắt, cô Trì nên mau chóng tới Hằng Vũ làm việc.
Lần sau cháu về Hồng Kông báo cáo theo thường lệ, nhớ dẫn cô Trì tới tổng
bộ gặp gỡ các đồng nghiệp khác.”

“Vâng ạ, ông ơi, vậy ông nghỉ ngơi đi, chúng cháu không quấy rầy nữa.”

“Tạm biệt, Chủ tịch Bùi!” Trì Linh Đồng kính cẩn chào, rồi đi theo Bùi

Địch Thanh ra ngoài.

“Anh cười gì thế?” Trong thang máy, Trì Linh Đồng thấy Bùi Địch

Thanh tỏ ra rất vui vẻ.

Trước khi thang máy mở ra, Bùi Địch Thanh kéo cô lại gần, cắn nhẹ lên

môi cô: “Ông nội anh rất vừa ý em.”

“Sao có thể? Bình thường khi gặp gỡ phụ huynh của người kia, chẳng

phải đều hỏi về nghề nghiệp, sở thích, dự định trong tương lai và tình hình
của các thành viên trong gia đình … sao. Nhưng ông nội anh lại không hỏi
một câu về chuyện nhà em, chỉ giống như đang phỏng vấn ấy, có anh ra sức
tiến cử, hình như em cũng có tư cách vào Hằng Vũ làm việc.” Trì Linh
Đồng hơi nhún vai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.