HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 326

“Em không hiểu ông nội anh đâu, ông chẳng để ý tới tình cảm gì hết, mọi

chuyện đều đặt lợi ích của Hằng Vũ lên hàng đầu. Gặp được thiên tài thiết
kế như em, trong lòng ông ấy nhất định rất vui mừng, còn giục anh đưa em
về Hồng Kông, ước gì có thể chụp họ Bùi lên tên của em, để em có cánh
cũng không bay được.”

“Thôi đi, nói tới nói lui, hóa ra mấy người vẫn chỉ ưng ý năng lực làm

việc của em, mà không phải con người của em. Em không chơi nữa.” Trì
Linh Đồng thấy hơi tổn thương một cách khó hiểu, đẩy tay Bùi Địch Thanh
ra, chạy vào căn phòng kia, cầm áo khoác rồi định ra khỏi đây luôn.

“Linh Đồng, đừng trẻ con thế. Ông nội là ông nội, anh là anh.” Anh đưa

tay ôm cô vào lòng. Vì vừa uống rượu nên người anh rất ấm áp, tựa như lò
sưởi sưởi ấm thân thể và trái tim cô.

Cô áp đầu vào ngực anh, nghe tiếng nhịp tim mạnh mẽ của anh, lầm

bầm: “Nếu em không phải một nhà thiết kế, liệu em có nhận được sự chấp
thuận của nhà họ Bùi không?”

“Có anh yêu em là đủ.” Anh cưng chiều xoa đầu cô, khẽ than.

Cô ngẩng đầu, thấy bọng mắt anh hơi xanh, cô đoán rằng vì lễ kỷ niệm

này, nhất định anh đã bận rộn mấy ngày mấy đêm không ngủ, “Vẫn phải ra
ngoài tiếp khách sao?”

“Ừ, buổi tối còn có tiệc rượu, rất muộn mới có thể về. Đừng đi đâu nhé,

đợi anh!”Anh nhắm mắt, dịu dàng hôn lên gương mặt cô.

Đầu óc Trì Linh Đồng trống rỗng, gật đầu như bị ma ám. Một khi đợi là

đợi liền sáu tiếng. Khi Quân Mục Viễn đỡ anh vào phòng thì đã là chín giờ
tối, Trì Linh Đồng đã ngủ được hai giấc trên ghế sofa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.