HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 375

“Nếu cô Trì có yêu cầu gì, có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào. Chiều

nay tôi sẽ về Hồng Kông.” Quân Mục Viễn đặt một tấm danh thiếp lên bàn.
Dù sao cũng là công ty lớn, tố chất của nhân viên rất cao. Cô chẳng là gì
của Hằng Vũ, cũng chưa bàn tới chuyện cưới hỏi Bùi Địch Thanh, người ta
còn khách khí với cô như vậy, thật hổ thẹn!

Quân Mục Viễn và hai người đàn ông kia cũng đã rời đi.

Sau đó, Nhan Tiểu Úy và Trần Thần đến. Nhan Tiểu Úy khóc nức nở,

Trần Thần cũng không thể kìm lòng mà rơi nước mắt.

Ôi, hình tượng nam tính mà Trần Thần khổ sở xây dựng cũng tan biến

theo lần khóc này rồi, thế nhưng sao cô không thể nói ra lời? Thân thể ngày
càng nhẹ, ngày càng nóng.

“Đồng Đồng, con đang qua lại với chàng trai đó thật sao?” Người cô

được ai đó ôm lên, có tiếng hỏi bên tai cô.

“Em gái, trên đời này còn rất nhiều người đàn ông tốt, cô cũng còn có tôi

đây! Nếu cô ngại tôi không xứng với cô, tôi sẽ tìm cho cô một người thật
tốt.” Tiêu Tử Hoàn vẫn nói chuyện hài hước như vậy.

Thân thể cô đột nhiên lơ lửng giữa không trung, bay qua bệnh viện, qua

những tòa nhà, bay qua biển lớn, đường phố…tất cả cảnh vật nhanh chóng
lùi xa, đi qua tiếng gió, tiếng không khí, tiếng ánh nắng chiếu lên lá cây và
cả tiếng thở của chính cô, sau đó cô dần biến thành một điểm trắng nho nhỏ.
Bất chợt, cô nhìn thấy khuôn mặt và ánh mắt của Bùi Địch Thanh, chỉ cách
nhau một bước nhưng cô không chạm được vào người anh, cô hoảng hốt
gọi tên anh, khuôn mặt anh cứ mờ dần. Tiếp theo đó trước mặt cô tối sầm.

Trời cao thực sự là mẹ ruột của cô, cô muốn gì trời làm nấy. Nhưng tại

sao lại như thế đây, câu “anh đi chết đi” ấy thực sự không phải suy nghĩ
trong thâm tâm cô, chỉ là một câu nói trong khi giận dữ mà thôi. Nếu như có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.