HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 429

tôi, nhưng không chấp nhận được việc cuối tuần người ta đều có đôi có cặp
mà chỉ mình cô ấy cô đơn lẻ bóng ngồi trong nhà, cho nên chúng tôi chia
tay. Cô bạn gái thứ hai rất ngoan ngoãn, chưa bao giờ buông lời trách móc
tôi, nhưng tôi vừa được nghỉ là cô ấy đã nhào tới khóc lóc, khiến tôi cảm
thấy vô cùng tội lỗi, bèn chủ động nói lời chia tay. Cô bạn gái thứ ba là con
ông cháu cha, cô ấy bảo công việc của tôi cứ như nông dân vào nhà máy
làm việc ấy, dẫn ra ngoài khiến cô ấy mất hết thể diện, cô ấy bèn tìm cho tôi
một công việc hành chính, muốn biến tôi thành ngôi sao phóng khoáng lịch
lãm của giới chính trị trong vòng một năm, tôi sợ cô ấy thất vọng, bèn khéo
léo từ chối ý tốt của cô ấy. Quá tam ba bận, tôi nhận ra chỉ có nó là tốt nhất
thôi, không rời không bỏ, lại cho người ta cảm hứng bất tận.” Phí Nam đá
cái balo đen đặt bên chân.

Trì Linh Đồng bị anh ta chọc cười, cảm thấy dường như chàng trai này

đã vẽ vào bầu trời tối tăm một vầng sáng tươi vui. Trời mưa đến xẩm tối
mới dứt, phía tây bầu trời hiện lên ráng chiều.

“Buổi tối chắc chắn sẽ có sao, chúng ta ra sông chơi đi!” Phí Nam đề

nghị.

Trì Linh Đồng là người dễ thuyết phục, dù sao tối cũng chẳng có việc gì

làm. Buổi tối trời có sao, nhưng rất ít, mặt sông lại được đèn hoa phủ kín,
nhìn xa trông như dải ngân hà được vẽ trong sách giáo khoa thời tiểu học,
phần lớn là đèn hoa sen, từng chiếc từng chiếc bồng bềnh trên mặt nước, lấp
lánh giữa màn đêm, đẹp tới mức ngạt thở.

“Chẳng bao lâu nữa là đến ngày Thất tịch(*) và ngày rằm tháng bảy xá

tội vong nhân, người dân bản xứ thường đốt đèn để tưởng nhớ người thân.
Những chiếc đèn này có chứa lòng tưởng niệm và lời chúc phúc của mọi
người, nghe nói người đã qua đời có thể nhìn thấy chúng.” Phí Nam chỉ vào
những chiếc đèn phủ kín con sông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.