HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 441

“Đồ thần kinh.” Xe chạy một hồi, Khổng Tước quay mặt ra cửa sổ, nói

ra ba chữ này.

“Cậu… đừng mắng anh ấy như vậy, anh ấy… mất trí nhớ, chắc chắn đã

nhầm lẫn một vài chuyện. Cậu nên cho anh ấy thời gian.” Trì Linh Đồng
mệt mỏi nhìn về phía trước. Đèn hoa rực rỡ, rạng ngời lấp lánh, cả thành
phố tựa như một tòa thành không ngủ.

Cô từ từ đưa tay lên, chạm vào bờ môi, ngực nghẽn lại. Trong bóng tối,

cô đoán rằng cánh tay ấy đến từ chỗ của Tiêu Tử Thần. Cô muốn nói: Nhầm
rồi, Khổng Tước ngồi bên kia cơ mà. Nhưng cánh tay ấy mạnh mẽ vô cùng,
nụ hôn ấy vừa vội vàng vừa mãnh liệt.

Mùi hương trong trẻo, kèm theo vị bạc hà thanh mát. Nhịp tim dồn dập,

lồng ngực rộng lớn… đầu tiên là hàm răng dịu dàng cắn nhẹ, tiếp đó là đầu
lưỡi càn quét, chiếm trọn lấy đôi môi cô, lực khi mút vào và cách khuấy đảo
vừa dịu dàng vừa che chở, vừa cưng chiều vừa yêu thương… Ấm áp như
thế, mềm mại như thế, dịu dàng như thế, từng chút từng chút đều vô cùng
quen thuộc. Máu trong người cô dồn thẳng lên đỉnh đầu, dường như sức lực
đã bị một sức mạnh thần bí nào đó kéo đi. Chút lý trí cuối cùng hóa thành
một tiếng than nhẹ, tan biến trong không gian, cô không kiềm chế được, bắt
đầu đáp lại. Đây là giấc mộng mà cô vẫn tha thiết chờ mong, cô muốn ôm
nó thật chặt, không buông ra, không buông ra, cho dù nó chỉ là một giấc
mộng.

Khi đèn sáng trở lại, cánh tay ban nãy ôm lấy cô đã thu về tự bao giờ, lý

trí dần dần trỗi dậy. Anh vẫn tỏ ra nghiêm nghị xa cách, còn Khổng Tước
thì tỏ ra u oán vô cùng. Cô vừa thấy kinh ngạc, vừa thấy xấu hổ. Có lẽ anh
tưởng người mà mình ôm là Khổng Tước! Cô còn mặt mũi đâu mà đối diện
với Khổng Tước nữa, trong lúc hoảng hốt, cô cầm ly rượu của Phí Nam,
uống một hơi cạn sạch, sau đó ho tới mức vỡ tim.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.