HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 478

Nhìn chiếc thang được vẽ một cách sinh động trên giấy, khóe môi Tiêu

Tử Thần cong lên: “À, hóa ra là như vậy!” Bản thiết kế tranh nhiều màu sắc
khác hẳn với thiết kế đồ họa 3D, càng dễ dàng biểu đạt cảm quan nội tâm
của nhà thiết kế. Gỗ cũng có sinh mệnh, đặc biệt là khi chưa được mài dũa
điêu khắc, vân gỗ sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới kết cấu của vật dụng.

Trì Linh Đồng ngồi tựa vào lưng ghế, tựa như vừa vượt qua ngàn núi

trăm sông. Tay cô xiết chặt chiếc bút, cô...lại vẽ được rồi, trong thoáng
chốc, cô vừa muốn khóc lại vừa muốn cười. Hai tay cô ôm lấy eo Tiêu Tử
Thần, cánh cửa nội tâm mà cô từng đóng chặt, mỗi ngày lại hé mở thêm
một chút với anh. Liệu đây có phải dấu hiệu gió xuân thổi xanh bờ Giang
Nam một lần nữa hay chăng?

(*)

(*) Câu này tác giả mượn ý từ câu thơ “Xuân phong hựu lục Giang Nam ngạn”. Góp xuân lại

thổi xanh bờ Giang Nam trong bài “Bạc Thuyền Qua Châu” của nhà thơ Vương An Thạch.

“Tử Thần,hóa ra anh cũng biết vẽ!”

“Anh từng nói là anh không biết vẽ sao? Hay là chúng ta cùng nhau thiết

kế căn nhà này nhé?” Tiêu Tử Thần để mặc cô ôm mình, vừa cười vừa chỉ
chủ đề “Ở bên nhau” trên màn hình.

“Sau này chúng ta sẽ cùng thiết kế căn nhà của chúng ta. Còn thứ này,

em muốn hoàn thành nó một mình.” Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt chứa
đầy sự bất an, chỉ sợ anh hiểu lầm.

“Anh có thể đồng ý với em, nhưng em cũng phải chấp thuận chuyển vào

Khế Viên ở cùng anh bắt đầu từ tuần sau.” Tân Giang đã vào thu, thời tiết
càng ngày càng lạnh, cửa sổ trong căn nhà giải tỏa này không kín gió, nếu
như có một đợt mưa tuyết ùa về, có khi ống nước cũng đóng băng luôn.

Mặt Trì Linh Đồng đỏ lên, “Như vậy thì...không hay lắm, không biết giải

thích với cha mẹ thế nào nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.