HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 497

“Anh cũng tỉnh rồi, sao thế?” Tiêu Tử Thần mở mắt, bắt đầu tỉnh táo lại.

“Không sao, em chỉ muốn nghe giọng anh thôi.”

Tiêu Tử Thần mở to mắt, đưa tay sờ sờ lỗ tai, có lẽ anh đang nghi ngờ

thính giác của mình có vấn đề.

“Mơ thấy ác mộng?”

Anh đưa tay vòng qua cổ cô, hai người ôm chặt lấy nhau. Mùi hương

trên người Tử Thần vừa ấm áp vừa trong lành, như hương hoa tùng, giống
hệt hương vị trên người Địch Thanh. Cô chợt ngẩn ngơ, điên rồi, lúc này,
sao cô có thể nghĩ tới Địch Thanh?

“Tử Thần, nếu anh không mất trí nhớ, có thể chúng ta sẽ không bao giờ ở

bên nhau, đúng không?” Cô nỉ non như đang nói mơ.

“Không mất trí nhớ thì theo đuổi em càng tiện lợi hơn, ít nhất em cũng

không thể lấy ký ức ra làm cái cớ để trốn tránh anh.” Anh ngáp một tiếng,
vỗ nhẹ vào người cô, rồi lại nhắm mắt.

“Đừng ngủ, đừng ngủ, Tử Thần, nói chuyện với em đi.”

“Anh không ngủ, em nói đi!”

“Tử Thần…”

“Nếu như anh không mất trí nhớ, nếu Địch Thanh không qua đời, nếu

như em và Khổng Tước không phải bạn bè, vậy giờ chúng ta sẽ ra sao?”
Trừ đôi mắt vẫn đang chớp, tất cả các bộ phận trên cơ thể cô dường như
mất đi khả năng vận động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.