HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 499

Cô nghe tiếng thở ấm áp của Tiêu Tử Thần, lệ chợt tràn khóe mi, tương

lai của cô đã gắn kết với người đàn ông này mất rồi. Cô tháo chiếc đồng hồ
ra khỏi cổ, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Địch Thanh, từ nay về sau, em đành giấu anh trong miền xa xôi của ký

ức, em phải yêu người đàn ông khác một lòng một dạ.

Địch Thanh, tha thứ cho em vì chỉ đi bên anh tới giờ phút này.

Địch Thanh, tạm biệt!

Cô quay người lại, ôm Tiêu Tử Thần, một giọt nước mắt lăn qua gò má,

rơi trên cánh tay anh.

*****

Trời vừa sáng, các cuộc điện thoại đã dồn dập gọi tới, có bà Đàm Trân,

ông Trì Minh Chi, ông Tiêu Hoa, Tiêu Tử Hoàn, Tiêu Tử Thần đều trả lời
từng cuộc đâu vào đấy. Lễ đính hôn cử hành vào buổi tối, buổi trưa hai bên
cha mẹ cùng ăn một bữa cơm, phải làm một vài nghi thức truyền thống,
chẳng qua là nhà trai tặng sính lễ và tặng lì xì. Trì Linh Đồng ngại phiền,
nhưng Tiêu Tử Thần khăng khăng yêu cầu phải thực hiện đủ trình tự.

Khi ra ngoài, cô mặc áo khoác đợi ở phòng khách, thấy anh lấy ra một

chiếc hộp đỏ từ trong ngăn kéo ở phòng đọc sách, đặt nó vào trong túi. Cô
biết trong chiếc hộp ấy là nhẫn, không đính kim cương cũng không khảm
các loại đá quý khác, kiểu dáng vô cùng đơn giản, chính anh đã lẳng lặng
ước lượng trước kích cỡ, sau đó một mình đi tới cửa hàng trang sức chọn
lựa rất lâu rồi mới mua về, có lẽ muốn tặng cho cô một niềm vui bất ngờ.
Một ngày nọ, khi cô đang tìm sách thì vô tình tìm thấy nó, nghĩ đến dáng vẻ
ngốc nghếch của anh khi mua nhẫn, cô không khỏi bật cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.