HOA HỒNG SA MẠC - Trang 105

Chưa ai phàn nàn gì cho tới nay, cô khẳng định.

- Rất tốt, tôi trả lời và thế là trên chiếc khăn trải bàn kẻ ca rô đỏ trắng

được dọn đầy những thức từ những vườn rau của Piedmont trước khi
chuyển sang món mì kỳ diệu, niềm kiêu hãnh trong bếp của Rosella. Tôi
vốn vẫn rất thích hương vị của lá húng. Và ngày hôm đó, tôi chưa bao giờ
thích đến thế thứ còn được gọi là phong lan xanh của bàn ăn Địa Trung Hải
này. Tôi ở lại thành phố trong một tuần, và mỗi trưa, mỗi tối, tôi luôn tới
ngồi vào cùng một chiếc bàn ở quán Trattoria khu chợ.

Cách đây một tuần tôi quay lại Asti và điều đầu tiên tôi làm là đi đến

quán ăn chào Rosella; nơi đây không thay đổi, vẫn những chiếc bàn, khăn
trải bàn và mùi vị cũ thoảng đưa ra từ bếp nấu, nhưng có một không khí lạ
lùng ở khách hàng, một không khí trộn lẫn nỗi đau và sự giận giữ, sự hoài
niệm và bất lực.

Trong khi uống ly rượu vang của mùa hái nho mới đây, tôi được biết

về cái án tử hình mới giáng xuống quán ăn, vì hội đồng thị chính thành phố
- cánh hữu - đã quyết định san bằng căn nhà với cái cớ nó không hội tụ đủ
các đặc tính cần thiết để được xếp hạng công trình lịch sử, rằng tuổi thọ
một trăm năm mươi năm của nó chẳng có nghĩa lý gì trong một thành phố
với những công trình xây dựng nghìn năm, và cuối cùng rằng vị trí của nó
sẽ được dành cho một tòa nhà hiện đại.

Ngôi nhà nói tới ở đây không xinh xắn, nó đẹp. Nhất là những tối hè

khi Rosella xếp những chiếc bàn ra phố hoặc phía dưới những vòm cuốn
của chuồng ngựa cũ. Rồi ta ăn tối trong ánh nến giữa một không gian
thoảng hương trúc đào và rau ở một vườn kề đó. Ta ăn tối và hát. Luôn có
một vài người chơi ghi ta và tới bài hát thứ hai quán ăn biến thành một bữa
tiệc gia đình. Nhưng chẳng gì trong những điều này là đáng kể với sự hiện
đại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.