HOA HỒNG SA MẠC - Trang 107

ASTURIAS

T

ôi ghét nói về mình vì tôi chưa bao giờ thích làm một nhân vật,

nhưng quái quỷ gì chứ, tôi giả định rằng một nhà văn phải đối mặt với cuộc
sống riêng của mình.

Một ngày năm 1997, tôi quyết định rời Paris - ồ, Paris! - tới định cư ở

nơi duy nhất trên thế giới tôi từng cảm thấy an toàn: vùng Asturias. Đó là
lựa chọn không mấy khó khăn.

Ở vùng phía Bắc Tây Ban Nha trông ra biển Cantabrian này, những kẻ

ngoài lề đòi quyền ở bên lề như tôi được chào đón. Và không có nơi nào
bên lề hơn Asturias. Không có vùng đất nào chịu đau đớn hơn Asturias, và
để hiểu nó, chỉ cần đến Gijón, Langreo, Avilés hay Mieres khi những hồi
còi báo động hầm mỏ vang lên. Vẫn xảy tới việc - và xảy ra giữa thời đại
của sự tiện nghi và trật tự quốc tế mới - hầm mỏ nuốt chửng một hoặc
nhiều người khi những thung lũng yên bình của Asturias rung chuyển từ
một cái nhăn mặt của vũ trụ. Nhưng những người dân Asturias - những
người tôi đã học hỏi được thật nhiều - họ cứng rắn và dịu dàng, nóng nảy
và hòa hảo, đặt lên trên nỗi tức giận chính đáng, thiện chí và sức chịu đựng
dẻo dai của mình, hai đặc điểm nhận dạng đáng quý.

Mới đây, một kẻ bên lề như tôi được nhận tước hiệu Hiệp sĩ Nghệ

thuật và Văn chương tại Pháp, và vùng Asturias đã bày tỏ với tôi tất cả tấm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.