HOA HỒNG SA MẠC - Trang 137

chúng đưa ra hai phụ nữ không còn động đậy nữa.” “Không bao giờ nhận
uống nước sau khi bị chọc picana điện.”

Qua lỗ nhìn trên cửa, những tên đao phủ quan sát họ, bị đốn gục, theo

đánh giá của chúng, bị khuất phục, theo đánh giá của chúng. Khốn khổ cho
chúng! Chúng không thể hiểu được rằng hai thân thể này là một tế bào của
cuộc Kháng chiến.

Ngày hôm nay, hai mươi lăm năm sau, các cô nhớ đã nói với nhau về

những điều khác nữa: “Chì đánh mắt của cậu lem rồi kìa”, cô tóc nâu vừa
nói vừa xoa đôi mắt bầm tím của cô tóc vàng. “Màu son gì mà xấu thế kia”,
cô tóc vàng vừa nói vừa xoa đôi môi sưng phồng của cô tóc nâu.

Các cô đã cùng đi du lịch trong phòng giam của họ, giữa hai đợt tra

tấn các cô đã tới thăm Rome, Luân Đôn, Toledo, São Paolo. Các cô hát
những bài ca của Serrat và Violeta Parra. Các cô đọc những bài thơ của
Neruda và Antonio Machado. Các cô nấu ăn với gia vị là những kỷ niệm
hạnh phúc. Cô gái tóc nâu từng là nhà thơ và muốn trở thành một nhà thơ
lớn. Cô gái tóc vàng từng là nhà báo và muốn trở thành một nhà báo nổi
danh.

Ngày hôm nay, hai mươi lăm năm sau, Carmen Yañez, cô gái tóc nâu,

có những bài thơ được xuất bản ở Tây Ban Nha, Đức, Thụy Điển và Ý.
Marcia Scantlebury, cô gái tóc vàng, có những bài báo xuất bản bằng nhiều
thứ tiếng.

Tôi ngắm các cô bước đi. Các cô thật đẹp! Dù tôi đi chậm lại sau hay

tiến gần hơn, các cô mỗi lần lại có vẻ đẹp hơn, những con chim bồ câu bay
lên khi các cô đi qua và viết lên bầu trời “Xin chào đồng chí!” và một du
khách Nhật Bản, một anh người Ý cùng một người không quốc tịch đẹp
hoàn hảo đưa ánh mắt quyến rũ về phía các cô. Các cô mỉm cười và nhớ có
một tên bạo ngược mặc quân phục ở Villa Grimaldi đã gọi các cô là bọn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.