HOA HỒNG SA MẠC - Trang 58

Người đồng hương kể anh nghe về nước Argentina, một đất nước rộng

lớn nơi mà thịt gần như là miễn phí và ở đó nhiều lúa mì đến mức mấy năm
gần đây người ta còn đốt đi để sản xuất điện. Hơn nữa, anh ta nói thêm, tôi
biết một gia đình người xứ Piedmont có một cơ sở sản xuất mì ở Mendoza,
nếu anh đến đó theo giới thiệu của tôi, tôi chắc họ sẽ tặng anh một chỗ ở và
việc làm.

Khi họ đến Buenos Aires và don Giuseppe lần đầu tiên đặt gót giày

lên đất Mỹ, anh thợ máy đảm nhận dẫn anh tới gặp một người lái xe tải vận
chuyển đệm giữa thủ đô Argentina và các vùng.

- Đồng ý, tano

[11]

, tôi cho cậu theo miễn phí, tôi trả tiền ăn, ở, đổi lại

cậu giúp tôi dỡ hàng, nhưng sứ mệnh chính của cậu là nói chuyện với tôi
trên xe. Nói liên tục không dừng, nói gì cũng được, kể cả những điều bậy
bạ.

Don Giuseppe không hiểu nửa từ trong lời của anh lái xe, nhưng có

điều gì đó khiến anh hiểu điều người đàn ông muốn, tới mức anh trả lời va
bene

[12]

và leo lên buồng lái của chiếc xe tải, một chiếc Mack cũ kỹ với một

con chó bulldog mạ kẽm trên nắp ca pô. Xe chạy được vài ki lô mét anh
thấy vui khi bị gọi là tano, hệt như sau này anh thấy có thể giỡn với việc
người ta gọi mình là bachicha

[13]

.

Chỉ vừa rời ngoại ô Buenos Aires, trước mắt người thanh niên bắt đầu

trải ra một phong cảnh xanh mướt vô tận, hiếm khi có một chiếc xe hay
người đi qua. Những cái nhìn uể oải của hàng nghìn con bò chào mừng anh
đến với thảo nguyên Nam Mỹ, và để người lái xe không ngủ gật, anh kể với
ông ta về cuộc đời mình, về cuộc chiến tranh, về thành phố Genoa và giấc
mơ của anh về một hạnh phúc chính đáng.

Họ đã đi nhiều trăm cây số cho tới sáng ngày hôm sau, chiếc xe tải rời

đường lớn rẽ vào một con đường đất dẫn họ đến những khu nhà của
một estancia

[14]

. Ở đó có nhiều xe tải khác nữa, nhưng nhất là có thịt, rất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.