HOA HỒNG VÀ CHIẾC NHẪN - Trang 67

“Trời ơi, chuyện kinh khủng gì xảy ra với tôi như thế này!” Betsinda kêu
lên, bao nhiêu sự cố thảm khốc đổ xuống đầu Betsinda vào buổi sáng hôm
ấy và tất cả là do cái nồi ủ than chết tiệt vào đêm hôm trước. Vua đã ngỏ lời
cầu hôn với nàng thế nên hoàng hậu mới ghen tuông như vậy; Bulbo đã say
mê nàng nên Angelica mới tức tối đến thế, Giglio đã yêu nàng say đắm,
chính vì thế bà bá tước mới có cái vẻ muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

“Trả ngay cái mũ ta đã cho ngươi.”

“Cởi cái áo khoác kia ra ngay.”

“Cả cái áo dài bên trong nữa.”

Cả ba người tranh nhau nói, lao tới xé quần áo của Betsinda.

“Sao ngươi dám quyến rũ đức vua?” Hoàng hậu gào lên.

“Sao mi dám dụ dỗ hoàng tử Bulbo?” Công chúa hỏi.

“Còn mày dám cướp hoàng tử Giglio của tao.” Bà bá tước rít lên.

“Trả cho nó cái mớ tã rách nó mặc khi đến đây rồi tống cổ nó ra khỏi đây
mau.” Hoàng hậu ra lệnh.

“Lột đôi giày nó đang đi ra, con đã tử tế cho nó mượn... thế mà!” Công
chúa tức tối nói; sự thực thì đôi giày của công chúa quá to so với đôi chân
của Betsinda.

“Đi với tao, cái con đàn bà mất nết kia!” Gruffanuff nói và vớ lấy một cái
que cời lò sưởi trong phòng hoàng hậu, bà ta đánh đuổi Betsinda về phòng
mình.

Bà bá tước đi đến chỗ cái hộp bằng thủy tinh trong đó bà để bộ quần áo
rách mướp của Betsinda và một đôi giày từ ngày cô mới đến đây rồi nói:
“Mặc bộ quần áo bẩn thỉu vào ngay, con ăn mày ăn nhặt kia. Bỏ lại tất cả
những thứ thuộc về những con người cao quý và cút về chỗ của mày.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.