HOA HỒNG VÀ CHIẾC NHẪN - Trang 71

thờ ở quảng trường đối diện, đoạn ngài chỉnh kim đồng hồ đeo tay, nhìn lại
đồng hồ treo tường một lần nữa.

“Vấn đề lớn nhất là ta nhanh chân hay chậm chân đây? Nếu đã chậm thì tốt
nhất cứ tiếp tục dùng hết bữa sáng đã. Nếu ta nhanh thì còn có khả năng
cứu sống hoàng thái tử Bulbo. Thật là một sai lầm ngu xuẩn hết chỗ nói.
Nghe lời ta đây Hedzoff, điều quan tâm lớn nhất của ta là treo cổ nhà ngươi
lên.”

“Tâu bệ hạ, thần chẳng làm gì ngoài việc thực thi thượng lệnh, một người
lính còn là gì nữa ngoài việc thực hiện bổn phận. Thần không mong đợi bệ
hạ ban cho cái chết sau 47 năm tận tụy phục vụ các đời đế vương.”

“Thật là trăm ngàn lần tai họa! Các người có biết rằng trong khi các người
đứng đây cãi vã thì Bulbo của tôi sắp bị hành hình không?” Angelica kêu
lên.

“Ôi lạy Chúa tôi! Con bé bao giờ cũng đúng, trẫm đãng trí mất rồi.” Vua
nói, lại liếc nhìn đồng hồ trên tay một lần nữa. “Mau đến ngay pháp trường.
Sao mà vụng về đến thế.”

“Phụ hoàng, người ngốc quá. Người hạ chỉ đi rồi để con mang chiếu chỉ đến
đó.” Công chúa kêu lên, chạy đi lấy giấy, bút và bình mực để trước mặt nhà
vua.

“Lẫn lộn hết cả thế này! Kính của trẫm đâu rồi?” Vua kêu lên. “Angelica!
Con hãy lên phòng ngủ của cha, tìm dưới gối của cha, không phải dưới gối
của mẹ đâu, ở đấy có một chùm chìa khóa. Mang chìa khóa xuống đây...
Chà chà bọn con gái bây giờ bốc thật đấy.”

Angelica bay lên cầu thang, thở hổn hà hổn hển chạy vào phòng ngủ của
vua tìm chùm chìa khóa và quay lại trước khi vua kết thúc một cái bánh
nướng xốp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.