HOA LỤC BÌNH - Trang 100

Vân Du

Hoa Lục Bình

Chương 6

Sĩ Nguyên chở Mỹ Thuận đi vòng quanh Thành phố. Cảm thấy lo nên cô
đề nghị:
– Mình về thôi giám đốc!
Sĩ Nguyên cằn nhằn:
– Lại giám đốc nữa rồi.
Mỹ Thuận cong môi:
– Như vậy mới đúng với hoàn cảnh hiện tại bây giờ.
Lời Sĩ Nguyên trở nên tha thiết gần gũi hơn:
– Mỹ Thuận, hôm tình, cờ gặp em đến nay anh vẫn nhớ về kỷ niệm ấy.
Câu nói của Sĩ Nguyên vô tình gởi lại sự xấu hổ của Mỹ Thuận:
– Anh còn dám nói nữa sao?
Sĩ Nguyên đáp tỉnh queo:
– Anh cho đó là một kỹ niệm đẹp đáng nhớ.
Mỹ Thuận khoanh tay trước ngực, giọng cô đầy xa vắng:
– Còn tôi; tôi cho đó là một điều xui rủi nhất của mình.
– Sao em lại cho là thế?
– Đó là lính tính của một cô gái như tôi.
Thở dài Sĩ Nguyên chẳng biết nói sao cho cô hiểu được lòng anh:
– Ngày nào đó em sẽ hiểu anh mà thôi.
Mỹ Thuận giục:
- Chúng ta về thôi giám đốc ạ!
Choàng tay qua vai cô, Sĩ Nguyên bóp nhẹ:
– Em vẫn lạnh lùng với anh vậy sao?
Ngước mắt buồn nhìn anh, Mỹ Thuận hỏi lẹ lẫm:
– Chứ bảo tôi phải làm sao đây?
– Bỏ giùm anh hai chứ giám đốc được không?
Hất mặt kiêu ngạo, Mỹ Thuận gật đầu:
– Được thôi! Bằng anh vậy nhé!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.