HOA LỤC BÌNH - Trang 104

– Con phải nghe lời mẹ. Chỗ người lớn không thể sai lời.
Tìm cách thối thác, Sĩ Nguyên nói tránh:
– Hay mẹ hãy cưới cho Sĩ Tân đi.
Bà nạt ngang:
– Thôi đừng có nói nhảm như vậy, mẹ đã quyết định rồi.
Ngồi xuống cạnh mẹ Sĩ Nguyên van xin:
– Mẹ ơi! Chuyện lập gia đình xin mẹ hãy để con tự lo liệu.
– Hứ! Để cho con ư? Để cho con để rồi mẹ phải khắc khoải ư?
– Vậy mẹ hãy cưới vợ cho anh Hai trước rồi đến lướt con.
Bà phủi tay:
– Con đứng nên bắt quờ qua người khác như vậy.
Sĩ Nguyên vẫn nói:
– Anh Hai lớn tuổi hơn con kia mà. Con không thể làm em mà đi trước như
vậy.
– Thôi đi con đừng có lý sự, mẹ đã quyết định rồi.
Sĩ Nguyên vẫn cãi bướng:
– Anh Hai cần cưới vợ hơn con.
– Chuyện của nó không cần con phải lo.
– Nhưng anh ấy cũng rất cần sự quan tâm của mẹ.
Quá tức giận vì những lời của Sĩ Nguyên, bà nạt lớn:
– Con im đi! Chuyện ấy không phải của con.
– Nhưng anh ấy thật sự là anh của con mà.
Quá bức xúc, bà tức nghẹn lời:
– Mày ... mày ...
Bà Ngọc Trâm trợn mắt tay chân co lại, Sĩ nguyên giật mình hốt hoảng:
– Mẹ, me ... làm sao vậy?
Bà không nhúc nhích được, Sĩ Nguyên hoảng quá kêu lên:
– Hường ơi!
Nhưng anh nhanh tay chụp lấy ống nghe điện thoại gọi bác sĩ.
* * *
Bữa cơm gia đình diễn ra một cách gượng gạo Bà Ngọc Trâm luôn miệng
nhắc Sĩ Nguyên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.