– Con phải nghe lời mẹ. Chỗ người lớn không thể sai lời.
Tìm cách thối thác, Sĩ Nguyên nói tránh:
– Hay mẹ hãy cưới cho Sĩ Tân đi.
Bà nạt ngang:
– Thôi đừng có nói nhảm như vậy, mẹ đã quyết định rồi.
Ngồi xuống cạnh mẹ Sĩ Nguyên van xin:
– Mẹ ơi! Chuyện lập gia đình xin mẹ hãy để con tự lo liệu.
– Hứ! Để cho con ư? Để cho con để rồi mẹ phải khắc khoải ư?
– Vậy mẹ hãy cưới vợ cho anh Hai trước rồi đến lướt con.
Bà phủi tay:
– Con đứng nên bắt quờ qua người khác như vậy.
Sĩ Nguyên vẫn nói:
– Anh Hai lớn tuổi hơn con kia mà. Con không thể làm em mà đi trước như
vậy.
– Thôi đi con đừng có lý sự, mẹ đã quyết định rồi.
Sĩ Nguyên vẫn cãi bướng:
– Anh Hai cần cưới vợ hơn con.
– Chuyện của nó không cần con phải lo.
– Nhưng anh ấy cũng rất cần sự quan tâm của mẹ.
Quá tức giận vì những lời của Sĩ Nguyên, bà nạt lớn:
– Con im đi! Chuyện ấy không phải của con.
– Nhưng anh ấy thật sự là anh của con mà.
Quá bức xúc, bà tức nghẹn lời:
– Mày ... mày ...
Bà Ngọc Trâm trợn mắt tay chân co lại, Sĩ nguyên giật mình hốt hoảng:
– Mẹ, me ... làm sao vậy?
Bà không nhúc nhích được, Sĩ Nguyên hoảng quá kêu lên:
– Hường ơi!
Nhưng anh nhanh tay chụp lấy ống nghe điện thoại gọi bác sĩ.
* * *
Bữa cơm gia đình diễn ra một cách gượng gạo Bà Ngọc Trâm luôn miệng
nhắc Sĩ Nguyên: