Nheo nheo mắt nhìn, Huệ Trinh nói như trêu:
– Anh ghen hả?
– Vậy thì sao?
– Nhưng chi dùng cơm thôi mà.
Thiên Tài giận dỗi:
– Ai biết được ngoài dùng cơm còn gì nữa không?
Huệ Trinh bĩu môi:
– Anh bảo em là người gì chứ? Em có ưa gì anh ta đâu.
– Không ưa mà đến nhà người ta.
– Đó là vì muốn làm vui lòng mẹ em thôi. Giờ tính sao đây?
Thiên Tài vẫn chưa hài lòng nên nói:
– Mời cơm, rồi bàn đến việc hôn nhân chứ gì?
– Em cũng chưa biết được nữa.
Thiên Tài vẫn chưa nguôi giận, anh quay mặt đi:
– Em làm anh thất vọng quá
Huệ Trinh xoa dịu:
– Anh thông cảm cho em em làm vậy chi để làm vui lòng mẹ em mà thôi.
– Em nói rồi mai mốt mẹ bảo em lấy chồng em cũng nghe luôn hả?
Huệ Trinh trấn an:
– Chuyện ấy em sẽ từ chối tới bến luôn.
– Liệu em có chống chọi nữa được không?
Huệ Trinh đứng lên vòng tay qua cổ anh phụng phịu:
– Em có quên bỏ anh đâu mà buồn.
Chợt Thiên Tài thở dài, có ý buồn:
– Mấy hôm nay không được mánh nào cả.
Chu môi Huệ Trinh rỉ tai anh:
– Hết tiền xài rồi phải không?
Làm ra vẻ như thương tâm, Thiên Tài than van:
– Mẹ ra Huế đến nay vẫn chưa về.
Bĩu môi, Huệ Trinh nói như chọc quê:
– Anh làm như mình còn em bé, cần sự chăm sóc của mẹ.
Hơi bực mình vì Huệ Trinh không hiểu ý của anh: