HOA LỤC BÌNH - Trang 107

Nheo nheo mắt nhìn, Huệ Trinh nói như trêu:
– Anh ghen hả?
– Vậy thì sao?
– Nhưng chi dùng cơm thôi mà.
Thiên Tài giận dỗi:
– Ai biết được ngoài dùng cơm còn gì nữa không?
Huệ Trinh bĩu môi:
– Anh bảo em là người gì chứ? Em có ưa gì anh ta đâu.
– Không ưa mà đến nhà người ta.
– Đó là vì muốn làm vui lòng mẹ em thôi. Giờ tính sao đây?
Thiên Tài vẫn chưa hài lòng nên nói:
– Mời cơm, rồi bàn đến việc hôn nhân chứ gì?
– Em cũng chưa biết được nữa.
Thiên Tài vẫn chưa nguôi giận, anh quay mặt đi:
– Em làm anh thất vọng quá
Huệ Trinh xoa dịu:
– Anh thông cảm cho em em làm vậy chi để làm vui lòng mẹ em mà thôi.
– Em nói rồi mai mốt mẹ bảo em lấy chồng em cũng nghe luôn hả?
Huệ Trinh trấn an:
– Chuyện ấy em sẽ từ chối tới bến luôn.
– Liệu em có chống chọi nữa được không?
Huệ Trinh đứng lên vòng tay qua cổ anh phụng phịu:
– Em có quên bỏ anh đâu mà buồn.
Chợt Thiên Tài thở dài, có ý buồn:
– Mấy hôm nay không được mánh nào cả.
Chu môi Huệ Trinh rỉ tai anh:
– Hết tiền xài rồi phải không?
Làm ra vẻ như thương tâm, Thiên Tài than van:
– Mẹ ra Huế đến nay vẫn chưa về.
Bĩu môi, Huệ Trinh nói như chọc quê:
– Anh làm như mình còn em bé, cần sự chăm sóc của mẹ.
Hơi bực mình vì Huệ Trinh không hiểu ý của anh:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.