HOA LỤC BÌNH - Trang 109

Huệ Trinh đành phải đứng lên, cô lắc đầu thở dài:
– Thật ra em chán ra quán lắm rồi.
Đưa tay nựng cằm cô anh mơn trớn:
– Chìu anh đi mà cưng!
Huệ Trinh rất thích được vuốt ve. Cô nhoẻn miệng cưới lắc đầu:
– Em chẳng bao giờ từ chối anh được điều gì?
Bật cười ha hả, Thiên Tài đắc thắng:
– Chứng tỏ em yêu anh ấy mà.
Nguýt anh một cái thật dài, Huệ Trinh chu môi:
– Biết vậy thì tốt, sau này mà phản bội em, em sẽ cho anh biết tay.
Lè lưỡi, Thiên Tài vờ rụt cổ lại:
– Lạy trời! Có ăn gan trời anh cũng không dám.
Huệ Trinh cười thích thú:
– Có vậy chứ!
Sĩ Nguyên ngồi chết lặng, khi nghe lời phán quyết của mẹ mình:
– Sao gấp vậy mẹ?
– Con đã chừng ấy tuổi rồi còn gì.
Sĩ Nguyên nhìn Sĩ Nghĩa cầu cứu:
– Anh Hai giúp em với !
Sĩ Nghĩa vốn không muốn xía vào chuyện gia đình này. Nhưng chẳng lẽ
thấy chết mà không cứu nên anh lên tiếng:
– Mẹ ạ! Con thấy Huệ Trinh không tốt đâu.
Quắt mắt nhìn Sĩ Nghĩa bà cao giọng:
– Chuyện nhà này đâu cần cậu phải quan tâm.
Cố nén tự ái, Sĩ Nghĩa vẫn nói:
– Thưa, con chỉ thương Sĩ Nguyên nên mới nói Huệ Trinh là cô gái ăn chơi,
cặp bồ rất nhiều người.
Nổi giận bà Ngọc Trâm quát to:
– Cậu đừng ăn nói hồ đồ ở đây, người ta là con nhà làm ăn đàng hoàng.
Cậu bịa chuyện hay ghê!
Sĩ Nghĩa vẫn nói:
– Công ty của bà ấy sắp phá sản rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.