HOA LỤC BÌNH - Trang 122

Câu nói của bà hơi lớn đã lọt vào tai của Huệ Trinh, cô đứng lên sừng sộ:
– Sao bà mắng tôi ...
– Huệ Trinh!
Bà Ngọc Trâm đứng ngớ ra. Bà đâu ngờ cô gái ấy lại là Huệ Trinh, cô dâu
sắp cưới của bà, Huệ Trinh cũng trố mắt ra mà nhìn:
– Bác, sao bác lại đến nơi này?
Tức giận chẳng nói thành lời. Bà giương đôi mắt thất thần:
– Cô. Cô còn dám hỏi tôi à?
Huệ Trinh như lấy lại được bình tĩnh, cô đáp lời:
– Có gì đâu mà bác có vẻ giận đến như vậy?
– Cô !
– Hôm nay con và anh ấy chia tay nhau để con về làm dâu nhà bác!
Lắc đầu, bà Ngọc Trâm xua tay:
– Tôi đã lầm cô và từ bây giờ chuyện cưới xin chỉ là giấc mơ thôi.
Huệ Trinh bật cười, cô khinh khỉnh bảo:
– Đây là do ý của bác và mẹ tôi mà thôi. Nhưng giữa tôi và Sĩ Nguyên đã
có lễ hỏi, thì coi như là vợ chồng rồi.
Bà hét lên:
– Chúng tôi sẽ từ hôn!
Huệ Trinh táo tợn bảo với bà:
– Được thôi !Nếu từ hôn thì coi như gia tài thuộc về có tôi.
Bà Ngọc Trâm nghe đắng cổ họng bà gắt lên:
– Của xui xẻo ấy cô muốn làm gì đó thì làm:
Ngân Thuỷ sợ bà bị lên máu nên khuyên:
– Bác đừng giận mà ảnh hưởng đến sức khoẻ.
Bây giờ Huệ Trinh mới để ý đến cô, Huệ Trinh hất mặt:
– Ê, có phải mày dẫn dắt bà ấy đến đây không?
Chẳng vừa, Ngân Thuỷ phán một câu:
– Nếu mình muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm.
Huệ Trinh hậm hực:
– Cô giỏi lắm! Nhưng cô nên nhớ có ngày chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Bà Ngọc Trâm cũng chưa nguôi giận, mím môi cố nén xúc động bà nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.