HOA LỤC BÌNH - Trang 123

– Tôi không ngờ từng tuổi này lại bị mẹ con của cô lừa gạt.
Huệ Trinh trắng trợn nói:
– Có thể bà vì thấy gia đình tôi giàu có nên muốn kết thông gia.
Bà Ngọc Trâm vì tức giận, bà thở hồng hộc:
– Cô còn dám nói vậy sao? Chính ...
Bà khuỵu xuống ghế, Ngân Thuỷ hốt hoảng kêu lên:
– Kia bác, bác ơi!
– Tôi ... Tôi mệt quá!
Huệ Trinh phẩy tay:
– Tôi vô tội đấy nhé! Mình về thôi anh!
Nói xong Huệ Trinh cặp tay với Thiên Tài bỏ đi, bà Ngọc Trâm thở hổn
hển:
– Đồ hư! Cút khỏi đây đi.
Ngân Thuỷ dỗ dành:
– Đừng giận nữa bác ơi! Con sẽ gọi điện cho Sĩ Nguyên đến.
Lắc đầu bà nói qua hơi thở:
– Ta thật có mắt như mù, lầm tin kẻ lợi dụng mình. Trời ơi! Cũng may mắn
mà hay được ...
– Chuyện đã qua rồi, xin bác đừng buồn nữa.
Nhìn Ngân Thuỷ cảm thấy hối hận bà nói:
– Ngân Thuỷ ta cám ơn cháu.
– Bác đừng nói vậy. Đây chỉ là chuyện tình cờ thôi.
Bà gật gù:
– Đúng là không ra đường thì chẳng biết gì cả?
Nhìn bà lo lắng Ngân Thuỷ ân cần:
– Bác thấy sao rồi?
– Ta còn hơi mệt!
– Anh Sĩ Nguyên sẽ đến ngay thôi!
– Làm rộn cháu quá!
– Dạ không có chi. Nếu bác không có gì là mừng rồi.
Sĩ Nguyên bước vào thấy Ngân Thuỷ, anh nói luôn:
– Cô dẫn mẹ tôi ra đây làm gì để xảy ra chuyện?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.