– Hạnh phúc của con hãy để cho con tự tìm. Em đừng bận tâm nữa.
Bà lại nói:
– Nhưng em muốn nhìn Sĩ Nguyên, Sĩ Tân cưới vợ trước khi em nhắm mắt.
Nhìn vợ lo lắng, ông Sĩ Đỉnh quan tâm:
– Em sao vậy? Em không được khoẻ sao?
Lắc đầu trấn an chồng bà Ngọc Trâm cười cho ông An tâm:
– Đó là em chỉ lo xa mà thôi.
Châm cho mình điếu thuốc, ông Sĩ Định rít một hơi dài rồi nói với vợ:
– Anh cho em hay một tin này.
– Gì vậy anh?
– Anh vừa thành lập cho Sĩ Nghĩa một công ty nhỏ.
– Hả, công ty nhỏ nào?
– Công ty may mặc xuất khẩu,
Hơi hụt hẫng bà Ngọc Trâm nói như trách:
– Thành lập rồi mới nói với em vậy là ý gì đây?
– Em à, dù sao thì Sĩ Nghĩa cũng đã lớn. Lo tương lại cho nó là đúng.
Quay mặt đi chỗ khác bà tỏ ý không hài lòng:
– Vậy sao? Chuyện đó của cha con anh muốn làm gì đó thì làm Ông Sĩ
Định ngạc nhiên:
– Em nói vậy là sao? em không bằng lòng à?
– Không phải là em không bằng lòng, mà là anh đặt em vào chuyện đã rồi
đó.
– Ngọc Trâm à, chính thằng Nghĩa cũng đâu có chịu lấy. Anh phải ...
– Năn nỉ nó chứ gì?
Bà cướp lời chồng:
– Em sao vậy?
Bà xua tay gắt gỏng:
– Nó không chịu thì sang tên cho Sĩ Tân.
– Sao được hả em?
– Sao không được chứ?
Ông Sĩ Định đành phải nói:
– Tài sản này là do ông ngoại của nói để lại cho mẹ nó, ta hưởng như vậy là