HOA LỤC BÌNH - Trang 129

– Tại sao mi bỏ việc mò về đây?
Nhường mày Mỹ Thuận đáp:
– Ta nói rồi, ta không thể để mẹ ta sống một mình.
Thảo Sương cười hì hì:
– Mi nên nhìn thắng vào mắt ta đây Gái nhỏ ạ?
Mỹ Thuận ngơ ngác:
– Gì cơ?
– Mi có tâm sự buồn và đang cố tình giấu mọi người.
Phẩy tay đứng lên, Mỹ Thuận cằn nhằn:
– Mi thật là ... đã nói là không có gì rồi mà.
Ôm vai bạn Thảo Sương thì thầm:
– Ta cũng rất mong mi chẳng có gì Gái nhỏ ạ!
Ôm vai bạn Mỹ Thuận không nỡ giấu giếm nên cô bộc bạch:
– Mi đoán không sai đâu.
– Nghĩa là mi đã ...
– Gật gù, rưng rưng dòng nước mắt Mỹ Thuận kể:
– Ngày đến nhận nhiệm vụ ở công ty ta mới hay mình đến công ty của anh
ta.
Trố mắt ngạc nhiên nhìn bạn, Thảo Sương kêu lên:
– Vậy sao?
– Rồi tình yêu đến với mình. Anh ấy sưu tầm rất nhiều loại hoa lục bình.
Thảo Sương cắt ngang lời bạn:
– Anh ta là con của một giám đốc.
– Không, chính anh ta là giám đốc.
Đổi tư thế ngôi Thảo Sương hỏi nhanh:
– Vậy sao ra nông nổi này.
– Gia đình buộc anh ấy phải đi cưới vợ.
Thảo Sương kêu lên:
– Trời, ác vậy sao? Vậy rồi anh ta cũng nghe lời ta
– Đúng!
Đứng vụt lên Thảo Sương nói như người hiểu biết:
– Vậy thì anh ta đâu có yêu mi thật. Anh ta dối gạt mi thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.