HOA LỤC BÌNH - Trang 133

Mỹ Thuận đáp lí nhí:
– Em cám ơn anh nhưng mà ...
– Sao, còn vấn đề gì nữa à?
Mỹ Thuận đắn đo, cô tần ngần nhưng không dám hỏi, Sĩ Nghĩa thấy vậy
liền hỏi:
– Sao, có gì ngại à? Em cứ nói xem?
Mỹ Thuận nói giọng run run, cô sợ mới vào làm đã làm phiền người ta
nhưng nhìn ánh mắt chờ đợi của anh cô mạnh dạn nói:
– Dưới quê lên làm mướn, em còn có mẹ nữa, em muối có một chỗ ở.
Phì cười Sĩ Nghĩa xua tay:
– Chuyện ấy có gì mà em phải ngại. Được rồi anh sẽ chấp nhận. ở đây có
nhà tập thể.
Mỹ Thuận sáng mắt cô ríu rít nói:
– Em cám ơn anh!
– Chừng nào em tới làm!
– Anh cho em ngày đi!
– Nay là thứ năm, em về sắp xếp thứ hai lên nhé!
– Vâng ạ! Cám ơn anh!
Nhìn vẻ mặt tươi tắn, rạng rỡ của Mỹ Thuận Sĩ Nghĩa cũng cảm thấy vui,
Mỹ Thuận đi rồi, Tường Minh bước ra:
– Ai vậy anh?
Mỉm cười Sĩ Nghĩa nói như trêu:
– Một cô gái xinh đẹp, lại hiền lành.
Tường Minh, lừ mắt cô doạ.
– Nếu vậy chắc em sẽ chờ gặp và không nhận cô ấy.
Vẫn với giọng đùa dai, Sĩ Nghĩa nói với người yêu:
– Ai làm xếp ở đây chứ hả.
– Em biết, nhưng em vẫn có quyền không nhận nếu người đó em không
thích.
Hơi xoay người, Sĩ Nghĩa lại nói:
– Anh tuyển công nhân thôi mà.
– Nhưng cũng phải lựa người nữa chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.