HOA LỤC BÌNH - Trang 135

Sĩ Nghĩa bỗng chép miệng thở dài ...
Chuyền trưởng là Thọ. Mỹ Thuận được vào khâu của anh. Hữu Thọ đặc
biệt quan tâm đến cô, ân cần chỉ bảo khiến cho bao cô gái phải ganh tị.
Thu Hương chanh chua nói:
– Con nhỏ nhà quê đó làm gì mà ai cũng tận tình lắm vậy?
Ngọc Nga thì bĩu môi:
– Tại cô ta tỏ ra hiền thục, gái nhà quê đó.
Thu Hương nói thêm:
– Lại được cái tính nhu mì, ai nói gì cũng mặc, nên ai cũng lầm là hiền nên
thương.
Những câu nói mánh khoé ấy lọt vào tai Mỹ Thuận, cô cố tình không nghe,
bỏ ngoài tai tất cả. Nhân lúc vắng người Thu Hương lại nói với Ngọc Nga:
– Mấy cha đàn ông tốt với cô ta thôi. Còn bọn mình thì thấy luôn gai cả
mắt.
Ngọc Nga gật gù:
– Cô ta thật là có duyên làm cho đàn ông phải quan tâm.
– Nghe đâu giám đốc của mình cũng thích cô ta lắm.
– Ối, đàn ông mà.
Mỹ Linh nghe mà chướng tai nên gắt:
– Hai bà nói đủ chưa, làm gì mà phê bình người ta dữ thế?
Ngọc Nga quay qua hướng Mỹ Linh, cô ta trề môi:
– Cô làm gì mà bênh vực cô ta dữ vậy. Cô sợ sau này nó làm bà Tổng à?
Mỹ Linh bĩu môi:
– Nói vậy mà cũng nói.
Mỹ Thuận bước vào nói với Ngọc Nga:
– Chị Nga, anh Hữu Thọ nói là chị may cẩn thận một chút.
Nga nhại lại:
– Thọ, anh Thọ, cám ơn tôi biết rồi Thu Hương xen vào:
– Nga này sao mi không kiểm tra xem có phải là sản phẩm của mi không ?
Nga nghe theo, cô gật gù:
– Của tôi hay là của cô đó. Đừng có đổ thừa ẩu đó.
Mỹ Thuận tròn mắt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.