HOA LỤC BÌNH - Trang 139

Sĩ Tân vội lắc đầu:
– Đâu thể trách mẹ được.
– Vậy thì tại sao?
– Tại anh Ba si tình quá đấy thôi.
Bà Ngọc Trâm chợt quan tâm.
– Cô ấy là ai vậy?
– Là người ở miền tây lên đây làm công nhân.
– Vậy là cô ta con nhà nghèo khó rồi.
Sĩ Tân nhìn mẹ:
– Điều ấy có gì không phải đâu, họ nghèo nhưng trong sạch thì sao?
Bà hỏi vặn vẹo:
– Ai, dám cho là nó tốt chứ. Mới quen thôi đã quyến rũ được Sĩ Nguyên
rồi.
Sĩ Tân nhìn mẹ nói như van xin:
– Con xin mẹ hãy nhìn thoáng một chút cho chúng con nhờ.
– Con nói vậy nghĩa là sao?
– Nghĩa là người ta nghèo thật, nhưng chưa chắc gì người ta xấu đâu.
– Chợt nhớ tới chuyện Huệ Trinh, bà lại thở dài ngao ngán:
– Con nói cũng phải, nhưng mà chẳng lẽ Sĩ Nguyên đi tìm cô gái ấy.
– Điều này thì chắc chắn rồi.
Bà lại lo lắng:
– Chẳng hiểu thằng này làm sao nữa?
Sĩ Tân ngồi xuống cạnh mẹ, anh an ủi:
– Nếu tìm không được thì anh lại về thôi.
– Cũng tại mẹ tất cả.
Sĩ Tân đứng lên:
– Con vào công ty với cha đây.
– Được nói cha về sớm nghe con?
– Vâng ạ!
Sĩ Tân vừa đi thì Ngân Thuỷ lại đến:
– Con chào bác!
– Bà Ngọc Trâm mừng rỡ, vì từ hôm ấy bà xem cô như là ân nhân của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.