Sĩ Tân vội lắc đầu:
– Đâu thể trách mẹ được.
– Vậy thì tại sao?
– Tại anh Ba si tình quá đấy thôi.
Bà Ngọc Trâm chợt quan tâm.
– Cô ấy là ai vậy?
– Là người ở miền tây lên đây làm công nhân.
– Vậy là cô ta con nhà nghèo khó rồi.
Sĩ Tân nhìn mẹ:
– Điều ấy có gì không phải đâu, họ nghèo nhưng trong sạch thì sao?
Bà hỏi vặn vẹo:
– Ai, dám cho là nó tốt chứ. Mới quen thôi đã quyến rũ được Sĩ Nguyên
rồi.
Sĩ Tân nhìn mẹ nói như van xin:
– Con xin mẹ hãy nhìn thoáng một chút cho chúng con nhờ.
– Con nói vậy nghĩa là sao?
– Nghĩa là người ta nghèo thật, nhưng chưa chắc gì người ta xấu đâu.
– Chợt nhớ tới chuyện Huệ Trinh, bà lại thở dài ngao ngán:
– Con nói cũng phải, nhưng mà chẳng lẽ Sĩ Nguyên đi tìm cô gái ấy.
– Điều này thì chắc chắn rồi.
Bà lại lo lắng:
– Chẳng hiểu thằng này làm sao nữa?
Sĩ Tân ngồi xuống cạnh mẹ, anh an ủi:
– Nếu tìm không được thì anh lại về thôi.
– Cũng tại mẹ tất cả.
Sĩ Tân đứng lên:
– Con vào công ty với cha đây.
– Được nói cha về sớm nghe con?
– Vâng ạ!
Sĩ Tân vừa đi thì Ngân Thuỷ lại đến:
– Con chào bác!
– Bà Ngọc Trâm mừng rỡ, vì từ hôm ấy bà xem cô như là ân nhân của