Vân Du
Hoa Lục Bình
Chương 9
Đây là lần thứ hai Thảo Sương nhận ra anh chàng này. Ngồi trên bến cầu
như chờ đợi ai đó ...
– Anh ơi! Dường như anh muốn tìm ai thì phải?
Sĩ Nguyên ngước nhìn lên anh vội hỏi:
– Phải, tôi đang muốn tìm một người.
Thảo Sương bước lại gần hơn:
– Anh tìm ai thì hãy vào nhà mà hỏi. Ngồi ở đây làm sao tìm được?
Đưa tay chỉ bến cầu Sĩ Nguyên kể:
– Chúng tôi đã gặp nhau ở đây.
– Nhưng mà cô ấy tên gì?
– Mỹ Thuận!
– Hả?
Thấy Thảo Sương giật mình, Sĩ Nguyên vô cùng ngạc nhiên:
– Cô !Cô biết Mỹ Thuận à?
Thảo Sương đã hiểu ra đây là người đã hại bạn mình, nên cô bĩu môi:
– Anh là kẻ phản bội, còn tìm nó để làm gì?
Nhăn mặt khổ sở Sĩ Nguyên ấp úng:
– Tôi ... tôi ...
Thảo Sương nạt ngang:
– Thôi, thôi anh định kêu rằng anh chỉ vì cha mẹ à nghen?
– Nhưng thực tế tôi không phản bội cô ấy.
Liếc xéo anh một cái. Thảo Sương cao giọng:
– Nói vậy chẳng lẽ Mỹ Thuận là người phản bội anh?
Sĩ Nguyên phân trần:
– Hai chúng tôi chẳng ai phản bội ai cả.
– Anh nói chuyện nghe nực cười chưa. Chẳng ai phản bội ai ư?
Chẳng biết nói sao cho cô ấy hiểu lòng mình. Sĩ Nguyên tha thiết nói:
– Cô ơi! Hãy giúp tôi gặp Mỹ Thuận.