HOA LỤC BÌNH - Trang 142

Vân Du

Hoa Lục Bình

Chương 9

Đây là lần thứ hai Thảo Sương nhận ra anh chàng này. Ngồi trên bến cầu
như chờ đợi ai đó ...
– Anh ơi! Dường như anh muốn tìm ai thì phải?
Sĩ Nguyên ngước nhìn lên anh vội hỏi:
– Phải, tôi đang muốn tìm một người.
Thảo Sương bước lại gần hơn:
– Anh tìm ai thì hãy vào nhà mà hỏi. Ngồi ở đây làm sao tìm được?
Đưa tay chỉ bến cầu Sĩ Nguyên kể:
– Chúng tôi đã gặp nhau ở đây.
– Nhưng mà cô ấy tên gì?
– Mỹ Thuận!
– Hả?
Thấy Thảo Sương giật mình, Sĩ Nguyên vô cùng ngạc nhiên:
– Cô !Cô biết Mỹ Thuận à?
Thảo Sương đã hiểu ra đây là người đã hại bạn mình, nên cô bĩu môi:
– Anh là kẻ phản bội, còn tìm nó để làm gì?
Nhăn mặt khổ sở Sĩ Nguyên ấp úng:
– Tôi ... tôi ...
Thảo Sương nạt ngang:
– Thôi, thôi anh định kêu rằng anh chỉ vì cha mẹ à nghen?
– Nhưng thực tế tôi không phản bội cô ấy.
Liếc xéo anh một cái. Thảo Sương cao giọng:
– Nói vậy chẳng lẽ Mỹ Thuận là người phản bội anh?
Sĩ Nguyên phân trần:
– Hai chúng tôi chẳng ai phản bội ai cả.
– Anh nói chuyện nghe nực cười chưa. Chẳng ai phản bội ai ư?
Chẳng biết nói sao cho cô ấy hiểu lòng mình. Sĩ Nguyên tha thiết nói:
– Cô ơi! Hãy giúp tôi gặp Mỹ Thuận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.