- Nhưng em có chuyện muốn nói với anh.
Lắc đầu từ chối cô, Sĩ Nguyên tỏ ra như mệt mỏi:
– Tôi đang bận cô chẳng thấy sao?
Ngân Thuỷ hờn mát, cô nói khi đứng lên:
– Chẳng lẽ em chẳng bằng được với Mỹ Thuận chút nào chăng?
Sĩ Nguyên nạt ngang:
– Cô đừng nhắc nữa có được không?
Điện thoại của anh lại có tín hiệu, Sĩ Nguyên đứng lên:
– Alô! Sĩ Nguyên đây?
– Thảo Sương đây!
Sáng mắt, Sĩ Nguyên có vẻ tươi vui lắm:
– Thảo Sương đó à?
– Vâng!
– Em có gặp Gái nhỏ không?
– Gặp thì không, nhưng tôi biết nó đang may ở xí nghiệp may nào đó.
– Xí nghiệp ấy tên gì?
Thảo Sương chặc lưỡi:
– Tôi sơ ý không có hỏi.
Sĩ nguyên nhăn nhó:
– Xí nghiệp tổ hợp may thành phố này có biết bao mà kể.
– Tôi xin lỗi, lại để thất vọng cho anh.
Không nỡ trách, nên Sĩ Nguyên chỉ thở dài:
– Thôi được, vậy cô nên cố gắng lần sau nhé!
Thảo Sương hỏi lại:
– Anh không giận thật chứ?
Dĩ nhiên là thật chứ!
– Chào nhé!
– Chào!
Ngân Thuỷ chờ cho Sĩ Nguyên cho điện thoại vào túi, cô mới hỏi:
– Ai vậy anh?
Sĩ Nguyên đáp gọn:
– Bạn!