HOA LỤC BÌNH - Trang 153

– Không có mà suất ngày quấn quít bên cạnh giám đốc.
Lắc đầu Mỹ Thuận phân bua:
– Đó chỉ là công việc thôi mà chị.
Tường Minh nhìn Mỹ Thuận một cách lạ lẫm:
– Chà, hôm nay lại có bông tai, dây chuyền nữa hả? Chuẩn bị lên bà rồi à?
Mỹ Thuận lắc đầu lắc lỉa:
– Xin chị đừng sỉ nhục em! Em chẳng có làm điều gì sai trái cả.
Tường Minh gắt lên:
– Nhưng dám yêu giám đốc thì mày phải có.
– Không đâu mà chị, giữa em và giám đốc chẳng có gì?
Thu Hương cùng Ngọc Nga xuất hiện lên tiếng:
– Không cỏ thật sao? Tôi và Nga thấy rõ ràng.
Ngọc Nga tiếp lời:
– Hai người đi bên nhau rất là tình tứ.
Mở tròn mắt nhìn hai cô gái hại mình Mỹ Thuận há hốc mồm:
– Hai chị .... hai chị sao nỡ hại tôi.
Thu Hương ngoảnh mặt đi.
– Tôi không có hại ai đâu à? Chĩ tại tôi tình cờ thấy mà thôi.
Tường Minh gắt lên:
– Cô còn chối cãi nữa không?
Mỹ Thuận vẫn cố biện minh:
– Không, em không có mà, nếu không tin chị hỏi lại giám đốc xem.
Phì cười trước câu nói chân thành của Mỹ Thuận, Tướng Minh mím môi:
– Cô làm như tôi là con nít ba tuổi không bằng.
Mỹ Thuận vẫn cố nói:
– Em đã nói hết lời rồi mà chị không tin em sao?
– Ai tín được chứ! Cô liệu hồn đấy!
Cả ba đã bỏ đi Mỹ Thuận ngồi khuỵu xuống đất, cô ôm mặt mà khóc. Tại
sao chẳng ai để cô yên hết vậy? Sĩ Nguyên ơi anh có biết là em đang đau
khổ lắm không?
Sĩ Nghĩa đã biết cô gái mà Sĩ Nguyên đang tìm kiếm khắp mọi nơi là Mỹ
Thuận, cô gái vừa đẹp người đẹp nết có tài trong công việc cho nên anh rất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.