HOA LỤC BÌNH - Trang 158

Gật đầu Sĩ Nghĩa bảo:
– Đúng, cô ấy là Mỹ Thuận.
Mừng quá, Sĩ nguyên nắm vội tay anh lắc mạnh:
– Mỹ Thuận đâu? Cô ấy đâu?
Ngồi xuống ghế, Sĩ Nghĩa lắc đầu:
– Cô ấy đi rồi!
– Đi, mà đi đâu?
Thở dài Sĩ Nghĩa cũng buồn không kém gì em mình:
– Anh cũng không được rõ.
Sĩ Nguyên ôm đầu anh lại trách Sĩ Nghĩa:
– Anh biết em rất cần gặp Mỹ Thuận, sao chẳng chịu báo lại em một tiếng.
Sĩ Nghĩa nhìn em thông cảm:
– Lúc đầu anh đâu biết cô ấy là người em cần tìm.
– Và Mỹ Thuận cũng không biết anh là anh của em.
– Phải!
Thật lòng Sĩ Nguyên vẫn có ngờ vực, anh lại hỏi:
– Tại sao Mỹ Thuận không ở lại đây? Hay là ...
Đưa tay ngăn, Sĩ Nghĩa vội vã phân trần:
– Chỉ vì một sự hiểu lầm mà thôi.
– Hiểu lầm ư?
– Đúng vậy!
Sĩ Nguyên nhìn anh có vẻ không tin:
– Anh nói vậy có nghĩa là sao?
Ngồi trở xuống bàn thói quen của Sĩ Nghĩa là châm cho mình điếu thuốc hít
một hơi dài rồi mới thong thả tâm sự:
– Mỹ Thuận lên đây có cả bà mẹ luôn ốm đau. Khi biết được Mỹ Thuận là
người yêu của em, anh đã âm thầm giúp đỡ.
Sĩ Nguyên lắc đầu anh tỏ ra không tin lời của anh minh:
– Anh nói nghe khó tin lắm.
– Tin hay không là tuỳ ở em. Anh giúp mẹ của Mỹ Thuận một việc làm, để
ổn định cuộc sống.
Sĩ Nguyên lại xen vào:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.