HOA LỤC BÌNH - Trang 162

anh ngồi bất động trước hành động của cô:
– Em hả dạ rỗi chứ?
Tường Minh gào lên:
– Ngân Thuỷ nói đúng lắm mà!
Sĩ Nguyên nhíu mày, anh lập lại lời Tường Minh:
– Ngân Thuỷ, tại sao lại có Ngân Thuỷ ở đây?
Biết mình đã lỡ lời. Nhưng lỡ nói thì đành nói luôn:
– Ngân Thuỷ bảo rằng Mỹ Thuận là hồ ly tinh đấy, nó làm bộ ra vẻ ta đây
là con nhà lành lại có tài.
Sĩ Nghĩa ôm đầu, thì ra là vậy. Mấu chốt là ở chỗ này đây. Mỹ Thuận đau
khổ sống trôi nổi là do cô ta mà ra cả, Sĩ Nghĩa đứng vụt lên:
– Là do cô ta tất cả!
Tường Minh ngơ ngác:
– Anh nói gì vậy hả?
Nhìn Tường Minh Sĩ Nghĩa không nỡ trách mà anh chỉ nói:
– Em thật là hồ đồ mất rồi Tường Minh ạ!
Nói rồi Sĩ Nghĩa bỏ Tường Minh lại một mình bước nhanh ra khỏi phòng.
Tường Minh không kịp ngăn lại ...
* * *
Nghe những lời Phương Hà nói Tường Minh càng thêm bối rối:
– Có chuyện vậy sao?
- Ngân Thuỷ không phải là người tốt đâu.
Mím môi Tường Minh cảm thấy ân hận cho mình:
– Vậy là tôi đã sai rồi sao?
Phương Hà ngạc nhiên chẳng hiểu Tường Minh nói vậy là ý gì nên hỏi:
– Sao hả? Chị làm sao vậy?
Tường Minh hỏi lại:
– Mỹ Thuận là người yêu của Sĩ Nguyên.
– Vâng! Cả công ty đều biết.
– Mỹ Thuận là cô gái rất yêu màu tím hoa lục bình.
– Đúng rồi! Sĩ Nguyên cũng thế.
Nắm tay Phương Hà Tường Minh hối hận:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.