HOA MỘNG ẢO - Trang 106

“Đúng vậy! Từ trước đến giờ vẫn thế.”
“Cũng có những gia đình kỳ lạ ghê. Nhưng nghe thế thì tôi hiểu rồi. Anh

tức giận rồi nghiêm túc tìm hiểu về cây hoa màu vàng là vì muốn chống đối
lại anh mình đúng không?”

“Không phải thế. Tôi chỉ muốn biết sự thật thôi.” Sota uống cạn chồ

campari pha soda còn lại trong cốc.

Khi hai người ra khỏi quán, Rino lôi điện thoại ra nhìn vào màn hình một

lát rồi quay sang Sota.

“Này, bây giờ anh có thời gian không? Có định đi đâu không?”
“Không, tôi không có kế hoạch gì. Cô nhớ ra chuyện gì liên quan đến

hoa khiên ngưu à?”

“Không liên quan đến hoa khiên ngưu. Là chuyện âm nhạc.”
“Âm nhạc?”
“Bây giờ tôi sẽ đến xem một buổi biểu diễn của người quen. Nếu được

thì anh có thể đi cùng với tôi đến đó được không?”

“À, ra là thế.” Sota gật đầu. “Tôi đến đó được hả?”
“Đương nhiên rồi. Nếu đi một mình thì tôi có hơi lo một chút. Ban nhạc

vừa đổi thành viên nên tôi không biết sẽ như thế nào.”

“Hiểu rồi. Tôi thì không vấn đề gì.”
“Cảm ơn anh. May cho tôi quá,”
Rino nói hội trường buổi biểu diễn nằm ở Shiniuku. Họ đi tàu điện ngầm

đến Shibuya rồi đổi qua tuyến Yamanote.

Trên tàu anh nghe cô kể chuyện về ban nhạc đó.
Hồi trước em họ của cô chơi keyboard cho ban nhạc nhưng rồi không

chơi nữa và được thay thế bằng một người khác. Khi nghe nói lý do là vì tự
sát, Sota không biết phải nói sao.

“Xin lỗi nhé, nếu như tôi làm anh thấy căng thẳng.” Rino nhăn mặt vẻ áy

náy.

“À không sao đâu! À… xin chia buồn với cô.”
“Hôm nay là buổi biểu diễn đầu tiên của họ với thành viên mới. Vì vậy,

tôi phải cố gắng cổ vũ cho họ thay phần em họ tôi.”

“Ra là vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.