HOA MỘNG ẢO - Trang 187

“Ừ, đúng đó. Cậu là người quen của con bé Takami à?”
“Vâng, chúng cháu là bạn học hồi cấp hai…”
“Thế à? ơ? Nhưng mà tôi tưởng con bé học ở trường nữ sinh?”
Quả nhiên người phụ nữ này biết khá nhiều chuyện về gia đình Iba.
“Bọn cháu tuy khác trường nhưng từng học chung một lớp học thêm hè.”
“À ra thế! Nói thế thì hai đứa cùng tuổi nhau hả?” Bà chủ tiệm tin ngay.
“Cháu nghe nói vì ông bác sĩ đổ bệnh nên phòng khám phải đóng cửa, có

đứng thế không ạ?”

Bà già cau mày.
“Nếu chỉ là ốm đau thông thường thì đã đỡ, đằng này ông ấy mất vì bị

xuất huyết dưới nhện. Mà dù sao lúc đó ông ấy cũng hơn tám mươi tuổi, cố
gắng được đến tuổi đó cũng là giỏi lắm rồi.”

“Ông ấy không có người nối nghiệp ạ? Con trai ông ấy thì sao?”
“Ông ấy chỉ có một người con gái là cô Sumiko thôi nên phải nhận con

rể làm người thừa kế. Tiếc rằng anh ta lại không phải là bác sĩ.”

Chắc đó là chồng của bà Sumiko, người từng xa gia đình đi làm việc ở

Nagoya.

“Thế cô Sumiko không phải bác sĩ ạ?”
“Cô ấy phụ việc trong phòng khám nhưng không phải bác sĩ mà là dược

sĩ. Cô ấy học dược theo bố mình sắp xếp. Hình như cô ấy học ở đại học
Keimei.”

Đấy là một trường đại học tư nổi tiếng. Có vẻ mẹ của Takami là một sinh

viên xuất sắc.

“Của cậu đây.” Bà chủ tiệm đặt hộp bánh lên nắp tủ.
“Bác biết rõ chuyện phòng khám Iba quá nhỉ?”
“Vì cô Sumiko thường hay đến đây mà. Cô ấy pha trà đạo nên rất thích

bánh kẹo Nhật.”

‘Con gái của cô ấy thì sao ạ? Sau khi cô Sumiko chuyển đến Nagoya ấy

ạ?”

“Hình như mấy đứa con sống ở chỗ khác thì phải. Ta nghe nói cả hai đứa

đều học đại học ở Tokyo,”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.