HOA MỘNG ẢO - Trang 221

Chủ quán là một ông già thấp bé. Sota mua khoai tây chiên và trà ô long.

Anh nghĩ nếu không mua gì thì ngại lắm.

Sau khi thanh toán xong, anh giơ tấm ảnh biệt thự của Kudo ra. Ông lão

đeo kính vào, nhìn tấm ảnh rồi gật đầu.

“Tôi biết chỗ này. Con trai tôi chuyển đồ đến đó mấy lần rồi. Hình như

tên người chủ là…”

“Có phải là Kudo không ạ?”
Nghe Sota nói thế ông lão liền vỗ đùi.
“Đúng rồi, chính là cái tên này. Khi ông ta đặt đồ, nghe đến địa chỉ tôi

cũng bất ngờ lắm. Tôi cứ tưởng ngôi nhà ấy bỏ hoang từ lâu rồi cơ.”

“Ông có biết về ngôi nhà ấy từ trước đó không ạ?”
“Không đến mức biết, chỉ ở mức đi ngang qua thôi.”
“Ông có biết ai từng sống trong ngôi nhà đó trước khi nó bị bỏ hoang

không?”

“Tôi không biết. Mười năm trước tôi có thấy một bà già ở đấy nhưng

không rõ bà ta có sống ở đó không.”

“Xin ông kể cho bọn cháu bất kỳ chuyện gì ông biết về ngôi nhà đó.”
“Cậu nói thế nhưng tôi không biết gì cả nên cũng đành chịu thôi. Có

chuyện gì với ngôi nhà ấy thế?”

“Chúng cháu muốn tìm hiểu vài chuyện…”
“Vậy sao cậu không hỏi người chủ hiện giờ ấy? Có lẽ người ta biết được

chuyện gì đó thì sao?”

Nếu có thể làm thế thì anh đã không phải mất công như vậy. Nhưng anh

không thể nói cụ thể tình hình ra được, “Ông nói đúng,” Sota do dự gật
đầu.

“Xin lỗi ông,” Rino cất tiếng. “Ông nói là chỉ ở mức đi ngang qua. Thế

tức là ông đã từng đến chỗ gần ấy ạ?”

“Chuyện này thì có. Được đặt hàng thì dù chỗ nào tôi cũng phải chuyển

đến thôi.” Ông lão cười. Răng cửa của ông không còn cái nào.

“Nhưng mà ở khu vực đó làm gì có nhà ạ?” Sota hỏi.
“Có chứ. Ở sâu hơn cả cái nhà hai cô cậu hỏi có một làng nhỏ chỉ toàn

ông già bà cả. À đúng rồi. Hỏi chuyện mấy người đó được đấy! Chắc chắn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.