Chương 90
Mưa bắt đầu giăng khi tiến sĩ Sinskey bắt đầu lao vội ra khỏi Hagia
Sophia cùng với Langdon, Brüder và anh chàng hướng dẫn viên Mirsat đang
choáng váng của họ.
Hãy lần sâu vào tòa cung điện bị chìm, Sinskey nghĩ.
Địa điểm bể chứa nước của thành phố - Yerebatan Sayari - rõ ràng ở phía
sau Giáo Đường Xanh và hơi chếch về phía bắc.
Mirsat dẫn đường.
Sinskey không còn lựa chọn nào khác là nói cho Mirsat biết họ là ai và
rằng họ đang phải chạy đua để ngăn cản một cuộc khủng hoảng y tế có thể
nổ ra ngay trong cung điện chìm đó.
“Lối này!”, Mirsat gọi, dẫn họ chạy men theo công viên tối om. Giờ
Hagia Sophia đồ sộ như trái núi đã ở phía sau họ, và những ngọn tháp như
trong truyện cổ tích của Giáo Đường Xanh lấp lánh phía trước.
Bên cạnh Sinskey, đặc vụ Brüder nói như quát vào điện thoại, cập nhật
tình hình cho đội SRS và ra lệnh cho họ gặp nhau tại lối vào bể chứa nước.
“Xem ra Zobrist nhắm vào nguồn cấp nước của thành phố”, Brüder nói, thở
không ra hơi. “Tôi cần giản đồ của tất cả đường ống ra-vào bể chứa. Chúng
ta sẽ thực hiện quy trình ngăn chặn và cách ly hoàn toàn. Chúng ta cần các
rào chắn hóa học và vật lý với chân không…”
“Đợi đã”, Mirsat gọi anh ta. “Anh hiểu nhầm tôi rồi. Bể chứa không phải
là nguồn cấp nước của thành phố. Không còn chức năng ấy nữa!”
Brüder hạ điện thoại, nhìn sững người hướng dẫn. “Sao cơ?”
“Thời xưa thì bể nước là nguồn cấp nước”, Mirsat nói rõ. “Nhưng không
còn thế nữa rồi. Chúng tôi đã hiện đại hóa rồi.”
Brüder dừng phắt lại bên dưới tán cây, và tất cả mọi người cũng dừng lại
theo.
“Mirsat”, Sinskey nói, “anh có chắc rằng không còn ai uống nước từ bể
chứa không?”.