“Hoàn toàn không”, Mirsat nói. “Nước nằm nguyên dưới đó… cuối cùng
tự thẩm thấu vào trong đất.”
Sinskey, Langdon và Brüder cùng nhìn nhau vẻ không chắc chắn. Sinskey
không biết mình cảm thấy nhẹ nhõm hay thêm hoảng. Nếu không ai thường
xuyên tiếp xúc với nước thì tại sao Zobrist lại chọn đầu độc nơi đó?
“Khi chúng tôi hiện đại hóa nguồn cấp nước từ nhiều thập kỷ trước”,
Mirsat giải thích, “bể chứa không còn được sử dụng nữa và trở thành một
cái bể lớn trong một gian phòng ngầm dưới đất”. Anh ta nhún vai. “Còn bây
giờ thì chỉ là một điểm du lịch thôi.”
Sinskey xoay người về phía Mirsat. Một điểm du lịch ư? “Khoan đã…
mọi người có thể đi xuống đó à? Xuống bể nước ấy?”
“Dĩ nhiên rồi”, anh ta nói. “Có đến hàng nghìn người tham quan mỗi
ngày. Hang ngầm khá ấn tượng. Có các lối đi lót ván phía trên mặt nước…
và thậm chí còn có một quán cà phê nhỏ. Thông khí hơi hạn chế nên không
khí khá ngột ngạt và ẩm thấp, nhưng nơi đó vẫn rất nổi tiếng.”
Sinskey nhìn sững Brüder, và bà có thể khẳng định rằng cả bà và anh
chàng đặc vụ SRS được huấn luyện kỹ càng đều cùng hình dung ra một điều
- một hang ngầm ẩm thấp, tối tăm toàn nước đọng trong đó có ủ một thứ
mầm bệnh. Cơn ác mộng thêm hoàn chỉnh với sự hiện diện của những lối đi
lót ván nơi khách du lịch qua lại suốt ngày, ngay phía trên mặt nước.
“Hắn tạo ra một dạng thuốc phun sinh học”, Brüder tuyên bố.
“Nghĩa là sao?”, Langdon hỏi.
“Nghĩa là”, Brüder đáp, “nó có thể lan truyền trong không khí”.
Langdon im bặt, và Sinskey thấy rõ lúc này anh đang hình dung mức độ
ghê gớm của cuộc khủng hoảng này.
Đã có lúc trong đầu Sinskey nghĩ đến kịch bản một thứ mầm bệnh lan
truyền trong không khí, nhưng khi bà tin rằng bể chứa nước chính là nguồn
cung cấp nước của thành phố, bà hy vọng có lẽ Zobrist chọn một dạng bệnh
lây lan theo nước. Các vi khuẩn sống trong nước rất mạnh và chống chịu
được thời tiết, nhưng chúng cũng chậm phát tán.
Các mầm bệnh dựa vào không khí lại lan truyền nhanh.
Rất nhanh.