Chương 91
Ngập trong thứ ánh sáng màu đỏ, cái hang ngầm âm vang những tiếng
nhạc đầy hơi hướng địa ngục - những giọng hát rền rĩ, tiếng dây đàn chói tai,
và tiếng trống trầm đục, vang vọng khắp hang như một cơn địa chấn nhẹ.
Theo những gì Langdon nhìn thấy trong tầm mắt, thì nền của cái thế giới
ngầm này là một màn nước trong vắt - tối tăm, tĩnh tại, phẳng lặng - giống
như lớp băng màu đen ở một hồ nước đóng băng tại New England.
Cái đầm không hề phản chiếu ánh sao.
Nhô lên khỏi mặt nước là hàng trăm cột trụ Doric vững chãi được bố trí
kỹ càng thành những hàng lối dường như bất tận, vươn cao đến hơn chín
mét để đỡ phần trần uốn vòm cung của lòng hang. Các cột trụ được rọi từ
bên dưới nhờ hàng loạt bóng đèn rọi sắc đỏ, tạo thành một cánh rừng siêu
thực với những thân cây được chiếu sáng chạy hút vào bóng tối, tựa như một
dạng ảo ảnh qua gương.
Langdon và Brüder dừng lại ở chân cầu thang, đứng ngây một lúc ở
ngưỡng cửa trước khi tiến vào khoảng không gian trước mặt. Dường như
chính lòng hang cũng tỏa ra một thứ sắc đỏ, và khi quan sát xung quanh,
Langdon nhận thấy mình đang cố gắng hít thở nhẹ nhàng hết sức.
Không khí dưới này nặng nề hơn anh tưởng.
Langdon nhìn thấy đám đông cách đó một quãng bên tay trái họ. Buổi hòa
nhạc đang diễn ra tít sâu trong không gian ngầm này, ở quãng giữa khoảng
cách tới bức tường bên kia, và khán giả đều ngồi trên những cái bục. Vài
trăm khán giả ngồi thành những vòng tròn đồng tâm được bố trí xung quanh
dàn nhạc trong khi có khoảng một trăm người khác đang đứng ở vòng ngoài.
Vẫn có thêm những người ở các vị trí bên ngoài, trên những lối đi lót ván
gần đó, tựa người vào hàng rào chắn vững chãi và chăm chú nhìn xuống
nước trong lúc lắng nghe tiếng nhạc.
Langdon đưa mắt nhìn khắp lượt những cái bóng vô định hình, mắt anh cố
tìm kiếm Sienna. Không nhìn thấy cô ở đâu cả. Thay vào đó, anh thấy những