HỎA NGỤC - Trang 65

Câu hỏi ngớ ngẩn. “Có, hai phát. Một trúng gương bên hông xe, và một

bắn vỡ cửa kính sau.”

“Tốt lắm, giờ thì anh nhắm mắt lại.”
Langdon nhận ra cô đang kiểm tra trí nhớ của mình. Anh bèn nhắm mắt

lại.

“Tôi đang mặc đồ gì?”
Langdon có thể nhìn rõ cô. “Giày đế bằng màu đen, quần bò xanh, và áo

len cổ chữ V màu kem. Tóc cô vàng, dài đến vai, vấn ra phía sau. Mắt cô
màu nâu.”

Langdon mở mắt và ngắm cô, rất hài lòng khhi thấy trí nhớ thị giác của

mình vẫn hoạt động bình thường.

“Tốt lắm. Khả năng nhận thức thị giác của anh rất tốt, càng xác nhận

chứng mất trí của anh đã không còn, và anh không hề bị thương tổn gì vĩnh
viễn liên quan đến quá trình ghi nhớ. Anh có nhớ được điều gì mới về mấy
ngày qua không?”

“Thật tiếc là không hề. Thế nhưng tôi lại nhìn thấy những hình ảnh ấy lúc

cô ra ngoài.”

Langdon kể cho cô nghe hình ảnh ảo giác về người phụ nữ che mạng,

người chết, và những đôi chân có chữ R bị chôn vùi một nửa quẫy đạp. Rồi
anh kể cho cô về cái mặt nạ có mỏ hình quái lơ lửng trên bầu trời.

“‘Ta là cái chết’ ư?”, Sienna hỏi, vẻ mặt bồn chồn.
“Vâng, đó là những gì nó nói.”
“Được rồi… Tôi đoán như thế cũng giống ‘Ta là Vishnu, kẻ hủy diệt thế

giới’.”

Người phụ nữ trẻ vừa dẫn lại lời Robert Oppenheimer lúc ông ta thử

nghiệm quả bom nguyên tử đầu tiên.

“Còn cái mặt nạ mắt xanh lè… mũi hình mỏ chim ư?”, Sienna nói, vẻ khó

hiểu. “Anh có ý tưởng gì để lý giải tại sao trí nhớ anh lại gợi ra hình ảnh đó
không?”

“Chẳng có ý tưởng gì cả, nhưng kiểu mặt nạ đó rất thịnh hành thời trung

cổ”, Langdon dừng lại. “Người ta gọi đó là mặt nạ dịch hạch.”

Trông Sienna mất bình tĩnh một cách kỳ lạ. “Mặt nạ dịch hạch ư?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.