HỎA PHỤNG HOÀNG - Trang 1033

Rồi hắn lại nhớ đến Bạch Cửu, y vì hắn mà tự đánh vỡ nội đan, dùng bản

thân mình để mang về vinh quang cho hắn. Trong những vinh quang mà
hắn có đều từng có bóng dáng Bạch Cửu lót đường cho mình. Nhưng mà
cuối cùng hắn đã làm gì y chứ?

"Phong Chi... có phải ta đã sai rồi hay không? Hóa ra mùa đông cũng

không lạnh lẽo bằng lòng người. Hóa ra ta cũng từng được ánh mặt trời
chiếu đến nhưng không biết... nếu như thời gian quay ngược lại, liệu ta có
lựa chọn làm khác hay không?"

Hắn nằm trên tuyết lạnh đến khi cảm thấy mí mắt nặng dần, nặng dần rồi

từ từ đoạn khí.

Ngụy Trình từ trên cao nhìn xuống Ân Sơn Tây Xương mà không rõ tư

vị gì. Hắn chết nhưng ngược lại y một chút vui vẻ cũng không có. Kẻ ác đã
chết nhưng cũng không thể trả Kiếm Phong Chi lại cho y. Chỉ có thể trách
lòng người tàn nhẫn, ý trời vô tình.

Ngụy Trình ngẩng đầu nhìn lên cao, những hạt tuyết không ngừng rơi

xuống, khắp nơi đều là xác người, đều là mùi máu, đều là chướng khí, đều
là oán hận. Rốt cuộc con người cuối cùng sống để làm gì? Tranh giành,
chém giết, cuối cùng khi ra đi thì cũng như Ân Sơn Tây Xương, phơi thây
ngoài giá lạnh mặc cho gió tuyết vùi lắp thi thể mình.

Ngụy Trình bỗng nhiên lấy trong ngực áo ra một lọn tóc của Kiếm Phong

Chi đưa lên nhìn.

"Phong Chi... hắn đã chết rồi. Ngươi nhìn thấy cũng không vui vẻ có

phải không? Ta biết ngươi là người đơn thuần, chưa từng mang trong lòng
oán hận dù bất kỳ ai có làm ngươi tổn thương đi chăng nữa. Cho nên, ta sẽ
mang nỗi oán hận này thay ngươi."

Một dòng nước mắt bất giác lăn dài xuống gò má Ngụy Trình. Hắn đảo

mắt nhìn xung quanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.