HỎA PHỤNG HOÀNG - Trang 1071

"Không. Ngươi là bảo bối nhỏ của ta, ngươi làm cái gì ta cũng không

trách!"

"Sư phụ, ta yêu người nhất!"

Dứt lời hắn hơi nhỏm người dậy rồi cúi đầu hôn xuống môi Hoàng Thiên

Ngạo. Mới đầu chỉ hôn hôn một chút, nhưng cuối dùng hắn liền quấn lấy
lưỡi y, hai bên môi lưỡi triền miên. Khoang miệng đều là vị máu tanh nồng
đậm nhưng một chút ghê tởm cũng không có. Hai bên quấn quýt dây dưa
nhau hồi lâu. Những ký ức xưa cũ, hình ảnh quấn quýt nhau ở rừng đào tám
dặm, lúc y cõng hắn đi trong tuyết, tất cả đều lần lượt hiện về. Bất giác Tư
Hàn bật khóc. Hắn vùi đầu vào tóc y khóc nấc.

"Sư phụ, ta không muốn chết. Ta không muốn xa người. Tại sao chứ?

Tại sao với kẻ khác hạnh phúc dễ dàng như vậy, còn đối với ta, khi ta cảm
thấy hạnh phúc thì cũng là thời khắc cuối cùng chứ? Ta không cam tâm,
không cam tâm!"

Hoàng Thiên Ngạo vuốt ve mái tóc dài tán loạn của hắn.

"Tiểu Thất, đừng sợ. Chết chính là ngưng đọng tất cả, kể cả hạnh phúc

của một con người. Chúng ta chính là mãi mãi hạnh phúc, mãi mãi bên
nhau, không phải sao?"

Hoàng Thiên Ngạo nói ra chữ cuối cùng thì mày có nhíu lại nhưng rất

nhanh liền dãn ra. Hơi thở của y đang yếu ớt dần. Khi nãy hôn hắn chính là
dùng chút sức lực cuối cùng của mình rồi. Y nói như vậy nhưng y cũng
giống hắn, một chút cũng không muốn dừng lại tại khoảnh khắc này. Y
giương mí mắt yếu ớt nhìn những bông tuyết rơi xuống, cảm thấy thời khắc
cuối cùng đang chậm rãi tiến đến.

Y vươn bàn tay ôm lấy eo Tư Hàn thật chặt, lưu luyến hơi ấm này. Nếu

như thời gian quay ngược lại y nhất định sẽ giữ chặt đứa trẻ này, sẽ không
lo sợ được mất trước sau để rồi cuối cùng cả hai đều rơi vào bi kịch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.