HỎA PHỤNG HOÀNG - Trang 1072

"Tiểu Thất... ta yêu ngươi! Nếu có kiếp sau, nhất định ta sẽ ôm lấy

ngươi, mãi mãi... cũng không rời bỏ!"

Tư Hàn nghe thấy vậy thì liền cười cười.

"Là sư phụ hứa rồi đó, móc ngoéo có được hay không?"

Hắn nói như vậy nhưng đợi một lúc vẫn không nghe thấy y trả lời.

"Sư phụ..."

Tư Hàn gọi thêm lần nữa vẫn không có bất kỳ tiếng trả lời nào. Hắn

bỗng nhiên hơi há miệng ra mấy lần. Nước mắt vừa chảy xuống, khóe môi
lại gượng gạo câu lên thành một nụ cười. Hắn nắm lấy bàn tay y kéo lên,
vươn ngón út ra móc vào ngón út của Hoàng Thiên Ngạo một cái.

"Sư phụ đã hứa rồi, sau này cũng không được đổi ý!"

Bọn họ nằm bên nhau một lúc, tuyết càng lúc rơi càng dày. Tư Hàn phát

hiện mặt trời đã sắp khuất sau dãy Vạn Trùng Sơn.

"Sư phụ, ta mang người lên đỉnh núi. Hoàng hôn nhất định là rất đẹp!"

Dứt lời, hắn liền lồm cồm bò dậy rồi nâng Hoàng Thiên Ngạo lên vai

mình từ từ leo lên núi.

Khi lên đến đỉnh thì hắn ngã khụy xuống, cẩn thận đặt Hoàng Thiên

Ngạo nằm xuống rồi cũng nằm bên cạnh, vùi đầu vào gáy y hít hít mấy cái,
giương mắt nhìn mặt trời đỏ rực xa xa.

"Hoàng hôn thật đẹp... ai cũng nói Vạn Trùng Sơn là vùng đất chết,

nhưng mà lại không biết cũng có những lúc đẹp đẽ như thế này, không phải
sao?"

Hắn nói xong khẽ mỉm cười một cái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.