HỎA PHỤNG HOÀNG - Trang 1074

Đó là mùa xuân thứ nhất sau đại chiến, rừng đào tám dặm hoa nở ngát

hương. Nhiếp Viễn mang theo bình rượu đến dưới gốc đào già cỗi với
những cánh hoa hồng hồng trắng trắng không ngừng rơi xuống theo từng
đợt gió lung lay. Y ngồi xuống gốc đào rót ra tách rượu rồi rải xuống mộ
phần của Minh Tường Lan.

"Lan nhi... ta lại đến thăm muội đây!"

Y vừa nói vừa mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm khác thường, đầu tựa vào

gốc đào, từ từ lấy trong ngực áo ra mảnh ngọc bội năm đó Hứa Tư Hàn đã
nhờ Lục Niên gửi lại.

"Năm nay ta đã ngâm một bình rượu hoa đào mà khi xưa muội thích

nhất. Muội nói hàng năm đến thăm muội một lần nhưng mà ta chịu không
nổi, mỗi ngày đều đến đây nhìn muội... muội nói, ta rất vô dụng có phải
hay không?"

Y khẽ ngừng lại nheo mắt nhìn từng cánh hoa rơi rơi thành luồng trong

gió mát.

"Ngâm Tuyết cũng mất rồi, mấy trăm năm hay hắn đều bầu bạn cùng ta,

năm đó hắn còn hứa sẽ quay về Thiên Hoa sơn cùng ta uống rượu, đáng
tiếc hắn đã không giữ lời... Nếu như hai người còn sống, ta sẽ mang hắn
đến trước mặt muội, nhất định muội sẽ rất thích hắn. Ba người chúng ta
cùng nhau uống rượu, cùng nhau ngâm thơ, cùng nhau ngắm hoa đào nở rồi
hoa đào rụng. Ta có muội là hồng nhan tri kỷ, có hắn là bằng hữu tri âm.
Cuộc đời như vậy còn gì bằng chứ?"

Nhiếp Viễn nói đến đó, tròng mắt trở nên nhàn nhạt nước. Nhưng y rất

nhanh cong khóe môi lên cười.

"Đáng tiếc, cái gì cũng không có, hai người cũng thật nhẫn tâm. Giờ ta

chỉ còn lại một mình mà thôi..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.