HỎA PHỤNG HOÀNG - Trang 162

Nửa đêm khi Hoàng Thiên Ngạo mở mắt ra bất giác bắt gặp đôi mắt to

tròn đang nhìn mình chằm chằm. Y bỗng nhớ lại rất nhiều năm về trước có
một tiểu yêu quái cũng nhìn mình chằm chằm như thế mà không rõ tư vị gì.
Đứa trẻ đó giờ đã lớn, lại còn biết yêu đương.

"Sư phụ?"

Tư Hàn không tin nổi khàn khàn giọng hỏi một câu. Nếu là mộng thì hắn

nguyện ý không bao giờ tỉnh lại.

"Là sư phụ thật sao?"

'Ta không nằm mơ chứ' là thứ hắn muốn hỏi tiếp, bất quá hắn không

dám. Hắn chỉ sợ nếu không phải là hiện thực thì hắn sẽ vô cùng đau lòng.

"Ừ."

Bất giác Tư Hàn nghe thấy tiếng trả lời của y.

"Vì sao sư phụ không đến thăm ta? Vì sao... còn ở cùng người đó?"

Tư Hàn vừa nói, mí mắt rũ xuống che giấu sự ủy khuất cùng cô đơn. Hắn

không biết, nhìn thấy y hắn liền cảm thấy trái tim mình trở nên mềm yếu.

Hoàng Thiên Ngạo không trả lời, chỉ vươn bàn tay lên vuốt nhẹ gò má

hắn. Hắn liền nhắm mắt lại vùi mặt mình vào bàn tay y. Bàn tay y thật lớn,
hắn thật muốn cả đời cũng được y vuốt ve như vậy.

"Ta đã rất buồn... ta đau lắm nhưng sư phụ cũng không chịu đến nhìn ta

một lần. Ta đau lắm người có biết không?"

"...Ừ."

Hắn vòng tay ôm lấy eo y, vùi đầu vào ngực y nức nở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.