HỎA PHỤNG HOÀNG - Trang 167

Tư Hàn nghĩ nghĩ thì tim càng trở nên nhói đau.

Hắn ngã ra đất nằm trên thảm cỏ xanh nhìn bầu trời thăm thẳm với

những tản mây trắng trôi bồng bềnh. Gió mát thổi thổi tóc mai hắn nhẹ bay
bay.

Bất giác, Tư Hàn vươn tay ra nối lại tạo thành một hình chữ nhật rồi nhìn

xuyên qua đó, bầu trời bỗng dưng thu gọn lại trước mắt hắn, sau đó hắn từ
từ buông tay dang rộng trên thảm cỏ.

Hóa ra cuộc đời chính là như vậy, nếu mình muốn nó rộng thì liền rộng,

muốn hẹp thì liền trở nên hẹp. Chỉ cần mở rộng tầm nhìn, trước mắt chính
là trời cao biển rộng.

Tư Hàn nằm đó một lúc lâu ngẫm nghĩ về thế sự nhân sinh. Có một số

việc lúc nhỏ hắn đã không còn nhớ nữa, chẳng hạn như năm đó vì sao mình
đến Thiên Hoa sơn, việc hắn hiện thân là yêu quái cắn xé quan binh nên
Hứa thợ săn và nãi nãi mình mới bị bắt, hắn cũng đã quên.

Tư Hàn nghe một số người nói mình là con của bằng hữu của Hoàng

Thiên Ngạo. Nhưng hắn không tin. Hắn nhớ mình có một người phụ thân
làm nghề thợ săn, họ Hứa, có một người nãi nãi già, hắn vẫn còn nhớ loáng
thoáng gương mặt của y, hắn nhớ y rất cao lớn, lúc nhỏ còn để hắn ngồi
trên vai mà mang đi vào rừng săn thú, y có một vòng tay ấm áp và ánh mắt
hiền từ.

Nhiều năm trước hắn có hỏi Ngâm Tuyết, y cũng từng kể với hắn như

vậy. Bất giác lòng hắn có chút xúc động cùng hưng phấn. Hắn lấy miếng
ngọc bội đeo ở cổ ra nhìn ngắm rồi thì thầm.

"Phụ thân, con nhất định sớm sẽ trở về nhà..."

Phải rồi, trên thế gian này còn có một người đang chờ đợi hắn không

phải sao? Còn có một nơi để hắn trở về. Dù hắn không nhớ rõ lắm nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.