HỎA PHỤNG HOÀNG - Trang 259

Hoàng Thiên Ngạo bỗng nói một câu. Tư Hàn hơi giật mình một chút

nhưng liền nhanh chóng trèo lên cổ rồng, hai tay bám vào hai chiếc sừng
rồng to lớn, Thanh long lập tức phi thăng lên trời. Hứa Tư Hàn cảm giác
hơi lạnh tràn vào buồng phổi, nhìn cả cánh rừng đào chìm trong trăng đêm
đẹp mê hồn.

Hắn từng ngồi ở Thiên Hoa sơn nhìn xuống rừng đào tám dặm này,

nhưng chưa một lần nghĩ đến sẽ tại chỗ này nói chuyện yêu đương với
Hoàng Thiên Ngạo, càng không ngờ có một ngày mình được cưỡi rồng,
còn là đại thống lĩnh mạnh nhất thiên hạ. Thế gian này có ai may mắn như
hắn chứ?

Tư Hàn căng mắt nhìn cảnh vật dưới chân mình, rồi ngẩng đầu nhìn bầu

trời rộng lớn với ánh trăng sáng tỏ, xa xa là những ngôi sao đêm sáng lấp
lánh. Mái tóc của hắn buông xả trong đêm, áo bào tung bay trong gió ngàn.
Thanh long bay lượn, từ trên cao bất ngờ lao xuống mặt hồ làm Tư Hàn hét
lên.

"A!!!!!!!!!!"

Tưởng rằng y sẽ chui xuống lòng hồ nhưng không có, rồng uốn mình

lượn một cái lại phóng vút lên không trung. Tư Hàn vừa hét vừa bật cười
khanh khách. Có lẽ trong cuộc đời hắn cũng chưa từng cảm thấy phấn
khích đến như vậy.

Một lúc sau Hoàng Thiên Ngạo bay chậm lại, Tư Hàn liền nằm xuống

ôm lấy cổ rồng nhìn ngắm cảnh xuân bên dưới thì thầm.

"Sư phụ, ở bên người chính là may mắn nhất đời ta. Được người thừa

nhận chính là hạnh phúc nhất đời ta. Khoảnh khắc này ta mãi mãi cũng sẽ
không bao giờ quên. Ta yêu sư phụ!"

Hoàng Thiên Ngạo không nói gì chỉ lượn vòng quanh bầu trời, xé gió

bay đi. Tứ hải bát hoang này y cũng đã trải qua gần ngàn năm. Nhưng mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.