HỎA PHỤNG HOÀNG - Trang 442

Bất giác trên vai từ lúc nào xuất hiện thêm một bàn tay. Ngâm Tuyết

không ngẩng đầu lên cũng biết đó là Nhiếp Viễn.

"Ngươi trách ta không, Ngâm Tuyết?"

Nhiếp Viễn vừa nói vừa ngồi xổm xuống bên cạnh Ngâm Tuyết nhìn ra

bờ hồ xa xa. Ngâm Tuyết cũng không quỳ nữa, mà ngồi bên cạnh Nhiếp
Viễn, bạn rượu của hắn nhiều năm nay.

"Ta không trách lão... mọi thứ chính là ý trời!"

"Ngươi phải đi sao?"

Ngâm Tuyết không nhìn Nhiếp Viễn, phóng mắt ra xa mặt hồ rồi khẽ gật

đầu một cái. Thật lâu sau, hắn mới khàn khàn giọng.

"Ta hối hận rồi!"

Nhiếp Viễn khẽ nhướng mày.

"Hối hận cái gì?"

"Rượu của lão ta uống vẫn còn chưa đủ!"

Nhiếp Viễn liền bật cười.

"Khi trở về ta sẽ ngâm mười bình rượu mới, chờ hai năm sau ngươi và

tiểu Thất trở lại, còn bọn Phong Chi và Ngụy Trình nữa, chúng ta sẽ cùng
uống rượu ăn thịt!"

Ngâm Tuyết liền cong môi lên cười, chua xót lần nữa tràn lên ngực đến ê

ẩm.

"Được. Nhất ngôn cửu đỉnh!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.