HỎA PHỤNG HOÀNG - Trang 444

giường rơm, bất giác hóa thành một hạt châu hình giọt nước trong sáng lấp
lánh.

Là nước mắt của rồng, lần đầu tiên gần ngàn năm Hoàng Thiên Ngạo rơi

lệ, lại là rơi vì người này. Y mãnh liệt ôm hắn vào lòng, cảm nhận sâu sắc
từng hơi thở mùi hương thuộc về của riêng hắn.

Một lúc sau, Hoàng Thiên Ngạo nhặt lấy hạt châu lên, hóa ra một sợi dây

rồi đeo vào cổ cho hắn.

"Tiểu Thất, đây chính là tình yêu của ta, là phần hồi ức tốt đẹp chỉ riêng

của ta và ngươi. Sau này không còn ta bên cạnh, nó sẽ thay ta ở bên
ngươi... tiểu Thất của ta!"

Tư Hàn trong cơn mê bất giác chảy xuống một giọt nước mắt. Dường

như hắn đã nghe thấy những lời y nói nhưng không có cách mở mắt.

Là sư phụ hắn sao? Là Hoàng Thiên Ngạo sao? Là y đang nói lời ly biệt

với mình hay sao?

"Sư phụ đừng bỏ ta, xin đừng bỏ ta mà... ta muốn nhìn thấy người, muốn

chính tai nghe người nói tiếng yêu mình... xin đừng bỏ ta, sư phụ!"

Hoàng Thiên Ngạo sau khi ôm hắn đủ thì ngồi dậy. Vuốt ve gò má hắn

mấy cái liền chạm thấy một mảnh ướt đẫm. Y biết hắn khóc.

"Tiểu Thất, qua hôm nay, ngươi sẽ là người tự do, cũng không còn nhớ ta

là ai nữa. Hãy sống thật tốt cuộc đời của chính mình, đừng như mấy năm
qua chật vật trong đau khổ!"

Dứt lời, y nâng cánh tay lên chạm vào thái dương của hắn, đây chính là

thời khắc y xóa đi toàn bộ ký ức của hắn về mình. Tất cả những gì yêu
thương, đường mật, đều sẽ như hạt bụi nhỏ bị gió lớn thổi bay đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.